Hai chữ này không chỉ khiến sắc mặt Sở Yêu Nguyệt trở nên tái nhợt, thị nữ bên cạnh vẫn luôn líu lo không ngừng cũng bị hù dọa.
Vẻ mặt trở nên hoảng sợ, giống như không thể tin được.
Từng có lúc, hai chữ này vô cùng xa xôi với bọn họ.
Nhưng hôm nay lại bày ra trước mắt, hiện thực thật đẫm máu.
Hoàng triều Cảnh Dương được gây dựng từ hơn hai trăm vạn năm trước, Cảnh Dương Hoàng Đế đời thứ nhất cũng là nhân vật cực kỳ nổi danh, tạo nên không ít truyền thuyết tại tinh không.
Trong đó nổi danh nhất chính là long mạch giam cầm bốn phương tám hướng, dẫn động sao trời tứ hải, lấy long khí Cảnh Dương luyện ra Nhân Hoàng chi vị, khai sáng công pháp Chuẩn Chí Tôn.
Hoàng Đạo Long Cực Kinh.
Nhưng làm tử tôn hậu thế, bọn họ chẳng những không phát triển hoàng triều Cảnh Dương cường thịnh.
Ngược lại còn khiến nó ngày càng sa sút, từ thịnh chuyển suy, bây giờ lại bị cổ quốc Xích Ly dựng nước không đủ năm vạn năm bức đến tình trạng này.
Có thể nói là vô cùng thê thảm.
“Còn biện pháp gì sao? Phụ hoàng đã giao hi vọng cuối cùng cho ta, nhưng ta lại vì nhất thời xúc động, làm hỏng hi vọng này rồi.” Trên mặt Sở Yêu Nguyệt tràn đầy đắng chát.
Trong lòng sinh ra hối hận.
“Công chúa, chúng ta vẫn còn biện pháp, chỉ cần được Trường Sinh thế gia nâng đỡ, đừng nói một cổ quốc Xích Ly, cho dù đến một đám, chúng ta cũng không sợ.”
Nghe thấy Sở Yêu Nguyệt tự lẩm bẩm, thị nữ bên cạnh lại giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng nói.
Đúng, Trường Sinh thế gia!
Hiện nay, duy nhất chỉ có Trường Sinh thế gia mới có thể cứu hoàng triều Cảnh Dương khỏi nguy khốn này.
Tại đạo vực Nam Thắng, không thế lực nào có can đảm đối nghịch với Trường Sinh thế gia.
Bởi vì đó chính là hành động tìm chết.
“Nhưng mà...”
Sở Yêu Nguyệt cắn răng, trong lòng bắt đầu xoắn xuýt dao động.
Nàng ta vẫn để tâm đến chút tự ái trong lòng.
Nhất là mới bị Cố Trường Sinh cự tuyệt, còn nói thẳng nàng ta không bằng hai người kia.
Nàng ta vẫn còn ghi hận.
“Nói không chừng vị Thần Tử kia đang khảo nghiệm công chúa đấy?” Thị nữ cũng thay đổi thái độ lúc trước, suy đoán khuyên giải.
Nàng ta cũng không muốn hoàng triều Cảnh Dương bị diệt quốc, nếu như vậy, kết quả của nàng ta tuyệt đối không tốt đẹp gì.
Mà hiện tại, hi vọng duy nhất chính là Sở Yêu Nguyệt.
Nghe thị nữ nói như vậy, bỗng nhiên Sở Yêu Nguyệt cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Ngộ nhỡ vị Thần Tử kia muốn mài dũa ngạo khí của mình, mà ra khảo nghiệm cho nàng ta thì sao?
Nàng ta cũng biết, so với những người khác, thái độ lúc đó của nàng ta không được tốt lắm.
Cuối cùng Sở Yêu Nguyệt từ suy nghĩ lấy lại tinh thần, vẻ mặt khôi phục như thường, phân phó nói: “Chuẩn bị liễn xa cho ta, ta sẽ đi bái kiến vị Thần Tử kia.”
“Vâng, công chúa.” Trên mặt thị nữ tràn đầy vui mừng nói, công chúa nghĩ thông suốt thì tốt, nàng ta chỉ sợ công chúa không bỏ xuống được.
Nhưng lúc liễn xa đến chân núi Cố gia, lại bị một cỗ uy áp thiên kiếp kinh khủng bao phủ, khó mà đi tiếp nửa bước.
Sở Yêu Nguyệt hiểu, đây là đại trận bảo vệ dãy núi bên ngoài của Cố gia,
Nàng ta chỉ có thể đến nơi này, nếu đi lên trước nửa bước, trên trời sẽ đánh xuống lôi đình kinh khủng.
Cho dù là cường giả Hoàn Nhất cảnh, trong nháy mắt cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Người đến là ai?”
Trước cửa núi, có người phụ trách thông báo hỏi.
“Cửu công chúa Sở Yêu Nguyệt của hoàng triều Cảnh Dương, cầu kiến Thần Tử của Cố gia.” Sở Yêu Nguyệt thở sâu, nói.
Cầu kiến Thần Tử?
Người giữ cửa nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta, nhưng bước chân không hề di dời, lãnh đạm nói: “Thần Tử của Cố gia ta sao có thể ai cũng gặp được, trên người ngươi có tín vật của Thần Tử không?”
Tín vật?
Sở Yêu Nguyệt lắc đầu, sao nàng ta có thứ đó được.
Hơn nữa hôm nay tới đây, là có việc cầu người.
“Không có tín vật, vậy ngươi còn muốn gặp Thần Tử của chúng ta à, nằm mơ đi!” Vẻ mặt người giữ cửa hoàn toàn lạnh đi.
Thường thường có rất nhiều người muốn đến bái kiến Thần Tử, khiến hắn ta sắp phiền chết rồi.
Bởi vì rất nhiều tu sĩ bỏ qua cơ hội ở Tử Trúc Lâm kia, nhưng lại không muốn từ bỏ, cả ngày liền đi dạo bên ngoài cửa núi.
Hắn ta trực tiếp xem Sở Yêu Nguyệt là loại người này.
“Ta thật sự có việc gấp cần gặp Thần Tử...” Sở Yêu Nguyệt rất sốt ruột.
“Chuyện gấp cũng không thể phá vỡ quy củ.” Người giữ cửa lạnh lùng nói.
Sở Yêu Nguyệt có chút tuyệt vọng, làm sao gặp mặt cũng khó như vậy, tốt xấu gì ở bên ngoài, nàng ta cũng là công chúa của một hoàng triều.
“Làm phiền ngươi thông báo một hút, nhất định Thần Tử sẽ gặp ta, cầu xin ngươi.” Lần đầu tiên Sở Yêu Nguyệt ăn nói khép nép cầu xin người khác, nếu là lúc trước, nàng ta không tin mình sẽ làm như vậy.
Người giữ cửa nhìn thấy dáng vẻ nàng ta như vậy, lại có chút do dự.
Ngộ nhỡ Thần Tử thật sự có quan hệ với nàng ta thì sao? Dù sao dáng dấp của nữ tử này cũng rất xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.
“Được rồi, vậy ta giúp ngươi thông báo một chút.”
“Cảm ơn.” Sở Yêu Nguyệt cảm kích nói.
Một lúc sau.
Người giữ cửa trở về, sắc mặt rất không đẹp, ánh mắt nhìn về phía Sở Yêu Nguyệt cũng mang theo mấy phần oán hận.
“Thế nào? Thần Tử nói như thế nào?” Sở Yêu Nguyệt không chú ý đến ánh mắt của người giữ cửa, vội vàng hỏi.
“Thần Tử nói không gặp.” Người giữ cửa oán hận nói, không chỉ như thế, hắn ta còn bị tộc lão quát lớn một trận, người nào muốn gặp Thần Tử cũng phải đi quấy rầy ngài ấy sao?
Thời gian của Thần Tử vô cùng quý giá đấy.
Vẻ mặt Sở Yêu Nguyệt sững sờ, vẻ mờ mịt, hoang mang lập tức biến thành tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng biến thành bình tĩnh.
Vì sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ nàng ta đã suy nghĩ nhiều rồi?
Dưới cái nhìn của nàng ta, có phải lúc đó nàng ta bất kính khiến Thần Tử không thích không?
“Nếu Thần Tử không gặp, vậy ta sẽ quỳ ở đây đến lúc ngài ấy gặp mới thôi.”
Nhưng Sở Yêu Nguyệt cũng rất dứt khoát, nói xong trực tiếp quỳ gối xuống, trên mặt bình tình.
Nàng ta đã nghĩ thông suốt.
Dù sao đã sớm mất mặt rồi, nàng ta còn chần chừ cái gì nữa.