Thành chủ Thành Đại Hoang ăn mặc đơn giản, mang theo vài thị vệ, đi thẳng đến Thiên Cơ Lâu.
Phía sau hắn, Hàn Phong cách hắn nửa bước chân, tay cầm một cái hộp gỗ.
Vì quá khẩn trương mà hai tay khẽ run, hắn biết trong chiếc hộp gỗ này chứa cái gì.
Trường Sinh Mộc Vạn Năm!
Chất gỗ cứng như thần kim!
Một trăm năm mới dài ra một phân.
Vạn năm qua, chất gỗ đã biến hóa đến long trời lở đất, có thể dùng để chế tạo binh khí cấp Thánh!
Lần này, Thành chủ vì tặng lễ mà đã dùng hết mọi vốn liếng, đến cả bảo vật trấn tộc cũng đã lấy ra.
Hôm nay Trường Sinh Mộc Vạn Năm xuất hiện.
Nếu như tiền bối không nhận, có thể tưởng tượng ra cảnh gia tộc của Thành chủ phải đối mặt với áp lực kinh khủng cỡ nào.
Vô số người đạt cấp Thánh Chủ, thậm chí Thánh Nhân, đều sẽ đưa ánh mắt nhìn đến, một gia tộc nhỏ bé có tài đức gì mà nắm giữ vật liệu trân quý này trong tay?
"Đại nhân, đã đến Thiên Cơ Lâu."
Hàn Phong nhỏ tiếng nhắc nhở.
"Ừm."
Thành chủ Thành Đại Hoang gật đầu.
Hắn nâng bước chân lên, đi về phía Thiên Cơ Lâu, còn chưa đi đến cửa thì một luồng gió nhẹ thổi qua, không chờ hắn kịp định thần lại, trước mặt đã xuất hiện một bóng người.
"Chuyện gì đây?"
Thành chủ Thành Đại Hoang ngây người.
Mình vất vả chọn một ngày hoàng đạo, đặc biệt tới bái kiến tiền bối, thế nào lại bị người ta giành mất?
Lập tức, Thành chủ Thành Đại Hoang nổi trận lôi đình.
Ở chỗ khác thì không nói.
Nhưng ở mảnh đất nhỏ nơi thành Đại Hoang, còn có thể để cho người ngoài gây sự?
Thực sự cho rằng, ngươi chính là Thánh Chủ?
Những người cùng cấp này, một người đến thì không nói làm gì, làm sao lại có khả năng ba ngày mà có tới hai Thánh Chủ đều chạy đến Thành Đại Hoang?
"Các hạ, mọi việc cũng phải có trước có sau, ngươi làm như vậy có phải có chút không thỏa đáng hay không?"
Thành chủ Thành Đại Hoang lạnh giọng nói.
Hai người đều chọn cùng một ngày bái kiến tiền bối, người đi vào gặp trước đương nhiên dễ lưu lại ấn tượng tốt hơn.
Thành chủ Thành Đại Hoang dù có ngu ngốc, cũng sẽ không chắp tay nhường cơ hội này cho người khác.
Người ở trước mặt không nói câu nào, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Cơ Lâu, có chút xuất thần.
"Ta không muốn động thủ trước cửa nhà tiền bối, nếu như các hạ thức thời thì tự rút lui đi!"
Thành chủ Thành Đại Hoang từ tốn nói.
Tiền bối cũng là nhân vật lớn, thực lực rất cao, gió thổi cỏ lay trong vòng ngàn dặm còn có thể phát hiện, chuyện xảy ra ngoài cửa lâu chắc chắn sẽ biết.
Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với tiền bối, lúc mới bắt đầu Thành chủ Thành Đại Hoang đã mở lời diễn chút kịch.
Giả vờ rộng lượng, nói không chừng có thể khiến tiền bối vui vẻ.
Đáng tiếc là, hắn nói xong.
Người đứng phía trước, vẫn không hề đáp lại.
"Ừm?"
Thành chủ Thành Đại Hoang ngẩng đầu lên, lửa giận trong lồng ngực bộc phát, hắn nâng tay muốn bắt lấy người trước mặt, nói: "Ngươi đã không biết trái phải, vậy…"
Còn chưa dứt lời.
Người trước mặt xoay người lại.
Đây là một nam tử trung niên mặc áo bào màu tím, eo quấn đai ngọc, tóc được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, cho dù đứng im không động nhưng vẫn tỏa ra cảm giác uy nghiêm không nói rõ được.
"Cmn…"
Nhìn rõ dung mạo người này, Thành chủ Thành Đại Hoang liền đạp đạp lùi lại mấy bước, tim đập bịch bịch, miệng run run nói: " Chưởng giáo Đại… Đại La… Đại La?"
"Ngươi vừa mới nói chuyện với bổn tọa?"
Nhâm Thanh Đồ nhàn nhạt nói.
"Không có… Không có, Nhậm Chưởng giáo nghe nhầm rồi…"
Thành chủ Thành Đại Hoang choáng váng.
Chuyện này cũng quá dọa người rồi!
Hôm trước vừa có một vị Thánh Chủ, mới đi có mấy ngày.
Hôm nay lại có một vị Thánh Chủ đến!
Càng khủng bố hơn, đây là Chưởng giáo Đại La, nếu không phải là đối phương thường xuyên xuất hiện làm hắn có cơ hội nhìn thấy từ xa, thì hôm nay hắn thật sự không nhận ra đượct.
Cũng may mà có nhìn thoáng qua, nếu không mình chết chắc.
Thánh Chủ ngay thẳng, có thể không thích giết chóc, nhưng uy nghiêm của Thánh Chủ cũng không cho phép khinh nhờn, người mạo phạm hắn hầu như đều phải chết, chỉ không biết có liên lụy đến người khác hay không thôi.
Thành chủ Thành Đại Hoang nhìn Nhậm Thanh Đồ, lại nhìn Thiên Cơ Lâu cách đó không xa, trong lòng hiện sóng lớn.
Chưởng giáo của một Tông môn đều tự mình đi đến Thiên Cơ Lâu.
Tiền bối bên trong Thiên Cơ Lâu, đến tột cùng là người như thế nào?
…
Nghĩ đến tình hình lúc nãy.
Thành Chủ Thành Đại Hoang thở dài trong lòng, chỉ đành tự nhận xui xẻo.
Vất vả chọn một ngày hoàng đạo, không nghĩ đến lại đụng phải Chưởng giáo Đại La.
Lúc này, hắn đâu dám tranh giành với người ta?
Thực lực của cả Đại La Kiếm Tông không thua kém là bao so với Thánh Địa, Nhậm Thanh Đồ thân là Chưởng giáo, thực lực của hắn cũng là người nổi bật trong những người cấp Thánh Chủ.
Tương lai có tư cách thành Thánh!
"Nể mặt Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, bổn tọa tha cho ngươi một mạng."
Đại La Chưởng giáo mở miệng nói.
Hắn không bộc lộ một chút khí tức nào, nhưng thường xuyên nắm đại quyền, cộng thêm uy thế của kẻ bề trên, làm cho sắc mặt Thành chủ Thành Đại Hoang trắng bệch, hít thở không thông.
Lời nói vừa rồi của Thành chủ Thành Đại Hoang, đối với hắn mà nói chính là khiêu khích.
Giết đối phương tại chỗ cũng không ai dám nói hắn sai.
Sở dĩ không giết là bởi vì hắn cũng nghĩ giống Thành chủ Thành Đại Hoang, trước cửa Thiên Cơ Lâu, tiền bối ở trong đó chắc chắn đã sớm chú ý đến tình hình bên ngoài.
Lúc này động thủ, chính là đánh thẳng vào mặt Thiên Cơ Lâu.
Hắn không mất trí đến vậy, hơn nữa Lâu chủ còn bảo vệ đồ đệ của mình.
Lần này đến đây cũng là muốn cảm tạ Thiên Cơ Lâu.
"Đạ tạ Nhậm Chưởng giáo."
Thành chủ Thành Đại Hoang sợ hết hồn hết vía lui sang một bên, cho đến tận bây giờ, trong lòng hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Thật là đáng sợ.
Ngày thường không dám nghĩ đến, ba ngày có hai vị Thánh Chủ đến!
Nhậm Thanh Đồ liếc nhìn Thành chủ Thành Đại Hoang, không nói gì, hắn xoay người qua chỗ khác, hơi chắp tay rồi cất cao giọng nói:
"Chưởng giáo Đại La Nhậm Thanh Đồ, cầu kiến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu!"