Giọng nói ôn hòa truyền ra từ bên trong Thiên Cơ Lâu.
Sau khi Nhâm Thanh Đồ nghe được tiếng mời liền nhấc chân bước vào trong.
Đi vào Thiên Cơ Lâu, ánh mắt Nhâm Thanh Đồ đảo qua toàn bộ đại sảnh. Điều đầu tiên đập vào mắt hắn là Liễu Thành Tuyết. Thấy đệ tử không sao, trong lòng hắn nhẹ đi không ít.
Ngay sau đó, hắn lại thấy một thanh niên áo xanh.
Trên người này không bộc lộ bất kỳ khí tức nào, nhìn thoáng qua như một người bình thường.
"Xem ra thực lực của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu trên cả mình!"
Nhâm Thanh Đồ thầm nghĩ.
"Nhâm Chưởng giáo dạo quanh thành Đại Hoang một ngày, chắc cũng đã mệt, ngồi trước đi nào!."
Lý Vân mỉm cười nói.
"Hửm??"
Cả người Nhâm Thanh Đồ chợt động, đột nhiên nhìn về phía Lý Vân, trong lòng dâng lên sóng gió ngập trời.
Kỳ thực, hắn ở đã đến thành Đại Hoang từ hôm qua.
Nhưng cũng không lựa chọn tiến vào Thiên Cơ Lâu ngay.
Nguyên nhân chính là trên đường đến đây hắn có chút dự cảm không lành. Kiểu bất thường này sẽ không xuất hiện một cách đột ngột, ắt hẳn là lời cảnh báo nào đó.
Nhưng mà, lúc tới lại thuận buồm xuôi gió không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Theo hắn thấy thì “ngoài ý muốn” nhất định là ở Thiên Cơ Lâu này rồi.
Nhưng hắn dạo qua một vòng ở thành Đại Hoang, quan sát cả ngày trời mà Thiên Cơ Lâu chẳng có chút bất thường nào cả. Mãi đến sáng sớm hôm nay, hắn mới thả lỏng cảnh giác.
Đến Thiên Cơ Lâu dự định mang đồ nhi về, nhưng không ngờ vừa mới gặp mặt đã bị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thuận miệng nói trúng tâm tư của mình.
"Xin hỏi tiền bối là người đại năng phương nào, vì sao phải ẩn cư ở thành Đại Hoang?"
Nhâm Thanh Đồ nhẹ giọng hỏi.
Có thể phát hiện hành tung của mình, vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này có khả năng không đơn giản như mình nghĩ.
"Hứng thú mà thôi."
Lý Vân chắt lưỡi.
Mặc dù bản thân hắn cũng không muốn ở chỗ này, nhưng Thiên Cơ Lâu ở đây thì còn cách nào nữa?
"Chỗ này núi nghèo nước độc, linh khí mỏng manh, tiến độ tu luyện chậm chạp, thực sự không xứng với thân phận của tiền bối. Nếu như tiền bối không chê, Đại La Kiếm Tông ta nguyện lấy chức Trưởng lão khách khanh nghênh tiếp tiền bối đến ở Đại La Kiếm Tông."
Nhâm Thanh Đồ cân nhắc một chút rồi thử thăm dò.
Trở lại lúc trước.
Hắn đã cùng đệ tử trao đổi qua, thực lực của vị tiền bối này rất kinh khủng làm Dương Khâu không có cách nào, ắt hẳn là một vị cấp Thánh Chủ đỉnh phong, thậm chí là tồn tại cấp độ Thánh Nhân.
Nếu có thể lôi kéo đến Đại La Kiếm Tông, chắc chắn có thể khiến thực lực của bọn hắn tăng cường không ít.
Còn đồ đệ hoài nghi hắn là Đại Đế thì hắn cũng chẳng tin, một vị Đế Giả thống ngự chư thiên, cường giả dưới trướng vô số kể sao lại có thể ẩn cư ở nơi này?
"Đa tạ ý tốt của Nhâm Chưởng giáo, Đại La Kiếm Tông thì ta không đi được, dù sao tình hình trước mắt của Đại La Kiếm Tông cũng không quá tốt. . ."
Lý Vân khẽ cười, lên tiếng đáp.
Ở trước mặt hắn, bảng số liệu của Nhâm Thanh Đồ đang lẳng lặng hiện lên.
« Danh tính: Nhâm Thanh Đồ. »
« Thực lực: Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong (Cấp Thánh Chủ đỉnh phong). »
« Thế lực tương ứng: Đại La Kiếm Tông. »
« Công pháp: Đại La Kiếm Điển, Vẫn Tinh Kiếm Quyết. »
« Tình hình hiện nay: Vì Lão tổ trong Tông môn tọa hóa, tâm trạng sầu lo, lo lắng bị Tông môn Ma Đạo hoặc những Tông môn khác phát hiện thực hư của Đại La Kiếm Tông. . . »
« Nhấn để xem thêm. . . »
Nhìn lướt qua tư liệu của Nhâm Thanh Đồ.
Trong lòng Lý Vân vẫn khá hứng thú với Nhâm Thanh Đồ. Vào thời khắc quan trọng khi Lão tổ trong Tông môn tọa hóa, nhưng hắn vẫn còn có thể tự mình đi một chuyến đến thành Đại Hoang.
Có thể thấy được hắn không như đám người trong Ma đạo, xem đồ nhi như công cụ.
"Tiền bối nói thế là ý gì?"
Hàng chân mày của Nhâm Thanh Đồ chau lại, nhàn nhạt nói thêm: "Tại hạ không nghe rõ."
"Lẽ nào lệnh đồ chưa nói ngươi biết sao? Trên đời không có việc gì mà ta không biết!"
Lý Vân khẽ cười nói.
"Hả?"
Nhâm Thanh Đồ quay đầu nhìn.
Trong lúc ấy, Liễu Thành Tuyết mang đến một chén nước trà, đặt bên cạnh Nhâm Thanh Đồ, thấp giọng mời:
"Mời sư phụ uống trà."
"Được."
Nhâm Thanh Đồ gật đầu nhìn Liễu Thành Tuyết rồi quay sang nhìn Lý Vân, trong lòng hắn chất chứa nhiều hoài nghi.
Chẳng lẽ, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu biết Lão tổ tọa hóa?
Chuyện này cũng không có khả năng lắm.
Trong Đại La Kiếm Tông, người biết chuyện này chỉ lác đác trên đầu ngón tay. Đến một số Trưởng lão cũng không biết được, còn hàng đệ tử trẻ tuổi như Liễu Thành Tuyết lại càng không biết.
Có lẽ.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu còn có ám chỉ gì khác.
Nhưng bất luận thế nào cũng đều khiến lòng hắn rất bất an, tựa như bản thân đã bị người nhìn thấu tất cả.
Chờ đợi ở đây, cả người hắn đều như ngồi trên đống lửa.
Hận không thể rời khỏi đây sớm một chút.
Liễu Thành Tuyết đứng bên cạnh không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho sư phụ mình.
Ngày hôm qua đã nói rồi mà.
Ngày hôm nay sau khi vào Thiên Cơ Lâu phải hỏi ngay Lâu chủ có cơ duyên thành Thánh hay không, nhưng nàng không ngờ sư phụ mình sau khi vào đây lại không nhắc chữ nào về việc này.
Thật sự khiến nàng lo lắng.
"Tiền bối thần cơ diệu toán, tại hạ bội phục. . ."
Nhâm Thanh Đồ cười rồi khen một câu, lập tức đứng dậy, lên tiếng: "Liệt đồ không nên thân, gây không ít phiền phức cho tiền bối. Một viên Tiên Linh Quả này xem như là tại hạ bồi thường, mong tiền bối nhận lấy."
"Được."
Lý Vân cười híp mắt nhận lấy Tiên Linh Quả, không nói gì thêm.
Hành động này của hai người làm Liễu Thành Tuyết thấy vô cùng khó hiểu.
Vừa rồi Lâu chủ đã ám hiệu, sư phụ mình sao lại không hỏi cơ chứ?
"Đồ nhi, còn không nói lời từ biệt với tiền bối? Ngươi ra ngoài lâu như thế, đến lúc cần phải trở về rồi đấy."
Nhâm Thanh Đồ trầm giọng bảo.
"Hả?"
Liễu Thành Tuyết trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Vừa rồi tiền bối cũng đã nói, trên đời này không có việc gì hắn không biết, thế mà sư phụ mình lại không tự nghiệm chứng một chút, chuyện này không phù hợp với tính cách của sư phụ.
"Thế nào?"
Sắc mặt Nhâm Thanh Đồ tối sầm, trầm giọng hỏi: "Ngươi còn muốn ở lại đây tiếp tục quấy rối tiền bối hay sao?"
"Không phải. . ."
Liễu Thành Tuyết giải thích.
"Không phải cái gì hả?"
Nhâm Thanh Đồ khó chịu hỏi.
Đồ nhi này của hắn thường ngày còn rất tốt, hôm nay sao lại dám chống đối mình?
"Dương Khâu của Cửu U Ma Tông sắp thành Thánh rồi!"