Hắn biết Dương Khâu, Trưởng lão Cửu U Ma Tông. Nghiêm túc mà nói thì là người cùng thế hệ với hắn, cả hai đã tranh đấu lúc còn trẻ và Dương Khâu chưa bao giờ là đối thủ của hắn.
Làm sao có thể, đến lúc này mà Dương Khâu đã vượt qua trước mình một bước mà thành Thánh sao?
Nói chuyện này ra thì ai tin?
Phải biết rằng bọn Chưởng giáo Cửu U Ma Tông hiện nay cũng chưa thành Thánh thì một mình Dương Khâu lại có tài đức gì?
"Đồ nhi, chớ có nói bậy."
Nhâm Thanh Đồ quở mắng một câu.
"Có phải nói bậy hay không sư phụ người hỏi tiền bối là rõ ngay."
Liễu Thành Tuyết sốt ruột nói.
"Tiền bối. . ."
Nhâm Thanh Đồ xoay người lại, nhìn Lý Vân hỏi, "Lời liệt đồ mới nói là thật sao?"
"Tất nhiên là thật."
Lý Vân gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Cơ duyên thành Thánh của hắn là do ta chỉ điểm."
Vừa rồi thấy Nhâm Thanh Đồ muốn đi, hắn vốn định giữ hắn lại nhưng không ngờ rằng Liễu Thành Tuyết lại nhanh hơn hắn một bước, xem ra mình không cần ngăn lại nữa rồi.
"Chuyện này. . . cũng chỉ điểm được hả?"
Nhâm Thanh Đồ cạn lời.
Phóng đại quá rồi đấy.
Nếu như nói rằng chỉ cho Dương Khâu một con đường thành Thánh rõ ràng còn dễ nói một chút, chứ cho không một cơ duyên thành Thánh thì nghĩ thế nào cũng không thực tế cho lắm
"Có vẻ như trước khi ngươi đến, đồ nhi của ngươi đã đem tin tức của Thiên Cơ Lâu nói cho ngươi biết."
Lý Vân không trả lời thẳng mà chậm rãi nói: "Tin hay không tùy vào ngươi, dù sao đối với Đại La Kiếm Tông của ngươi mà nói thì Dương Khâu thành Thánh chẳng phải chuyện tốt lành gì."
"Tiền bối là có ý gì ?"
Nhâm Thanh Đồ nhíu mày, trầm giọng nói: " Đại La Kiếm Tông ta đứng vững mấy triệu năm, gốc gác Tông môn thâm hậu không gì sánh được. Chỉ là một Thánh Nhân sao có thể uy hiếp được Đại La Kiếm Tông ta?"
"Vậy sao?"
Lý Vân cười tựa như không cười, nói: "Quả thật một Thánh Nhân không thể nào lung lay được nền móng của Đại La Kiếm Tông, nhưng nếu Đại La Kiếm Tông của hiện tại không còn như Đại La Kiếm Tông của những ngày trước nữa thì sao?"
"Lời này của tiền bối hơi nghiêm trọng quá mức rồi."
Nhâm Thanh Đồ hơi chắp tay, đáp lại: "Đại La Kiếm Tông không phải là tiểu môn tiểu hộ, đã lừng lẫy mấy triệu năm nhất định sẽ không xảy ra trở ngại gì hết."
Nhâm Thanh Đồ vô cùng tự tin.
Nhưng độ quả quyết không đủ.
Người trong nhà hiểu rõ chuyện trong nhà, Đại La Kiếm Tông không còn trụ cột, tương đương với chiến lực hao tổn hơn phân nửa, mà thực lực Cửu U Ma Tông không chỉ không tổn hại mà còn thêm một vị Thánh Nhân nữa.
Đối với Đại La Kiếm Tông thật không không phải là chuyện tốt. Khoảng cách giữa hai Tông môn vốn không xa, trong ngày thường hay xảy ra một vài"va chạm".
Từ việc Liễu Thành Tuyết chém chết Đỗ Thiên Thương là có thể nhìn ra đầu mối ngay.
Nếu như bị Cửu U Ma Tông phát hiện lá bài tẩy của mình, e rằng chẳng mấy ngày nữa sẽ có rất nhiều cao thủ Cửu U Ma Tông tề tụ ở sơn môn Đại La Kiếm Tông!
Lúc đó,liệu có thể giữ được Đại La Kiếm Tông hay không lại là chuyện khác nữa.
"Nếu tiền bối không còn chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ."
Nhâm Thanh Đồ trầm giọng nói.
Hiện tại Đại La Kiếm Tông ăn bữa nay lo bữa mai. Hắn phải sớm đi tìm vài minh hữu,tốt nhất là lôi kéo vài Thánh Địa. Lúc Đại La Kiếm Tông nguy cấp nhưng đã có một Thánh Địa ra tay viện trợ thì Đại La Kiếm Tông bọn họ có thể thuận lợi thoát được một kiếp.
"Khi ngươi bước ra khỏi cánh cửa này thì lần vào tiếp theo ngươi phải trả cái giá cao, không thể so sánh với hôm nay được nữa."
Lý Vân dù bận bịu vẫn ung dung, thản nhiên nâng chén trà lên và nhấp nhẹ một ngụm.
"Hình như tiền bối. . .còn có hàm ý khác."
Nhâm Thanh Đồ mới vừa nhấc chân cuối cùng lại thu trở lại.
"Lý mỗ khuyên ngươi một câu, cầu người không bằng cầu mình. . ."
Lý Vân lắc đầu, khóe mắt liếc sang Nhâm Thanh Đồ, tặc lưỡi mấy tiếng: "Chậc chậc,một Tông môn diệt vong, chuyện lớn như thế, e rằng người bình thường không muốn tranh đoạt vũng nước đục này."
"Với lại, ngươi có thể tìm minh hữu thì Cửu U Ma Tông cũng có thể tìm minh hữu."
"Hả?"
Nhâm Thanh Đồ vô cùng kinh hãi.
Sao lại có thể?
Làm sao hắn biết ta được suy nghĩ của ta?
Thuật đọc tâm?
Tha Tâm Thông ?
Hay là ta đã trúng ảo thuật nào đó rồi?
Nhâm Thanh Đồ bối rối, những suy nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu trong phút chốc đã bị vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này nói ra, thật khiến người ta khó tin.
"Không phải thuật đọc tâm, cũng chẳng phải Tha Tâm Thông, càng không phải ngươi trúng ảo thuật."
Lý Vân
đứng dậy, duỗi eo và nói: "Lý mỗ đã nói, chuyện gì xảy ra trên đời này, ta đều biết cả!"
"Bao gồm. . . chuyện Lão tổ Đại La Kiếm Tông của ngươi mới vừa tọa hóa!"
"Cái gì!"
Sắc mặt Nhâm Thanh Đồ thay đổi hoàn toàn.
Hắn,người vẫn luôn điềm đạm bình tĩnh vào lúc này lại không kiềm nén được.
Điểm yếu lớn nhất của Tông môn bị người ta nói ra một cách dễ dàng như vậy, là một người đều không thể nào bình tĩnh.
Một khi bị truyền ra.
Trêndưới mấy trăm ngàn đệ tử Đại La Kiếm Tông cùng với trăm vạn năm lưu truyền đềucó khả năng hóa thành tro bụi chỉ trong một buổi sáng.
"Chắc ngươi hiểu rằng kết minh là sự thiết lập ở thực lực dựa trên thực lực ngang hàng
giữa hai bên. Nếu như Chính đạo Tông môn biết được nguyên khí của Đại La Kiếm Tông hao tổn lớn, theo ngươi khả năng bọn họ thân xuất viện thủ lớn hay là. . ."
"Khả năng “bỏ đá xuống giếng” lớn?"
Lý Vân khẽ cười nói tiếp.
Thế gian này, mặc dù có chính ma phân chia nhưng Tông môn có thể đứng vững không đổ có bao nhiêu thiện nam tín nữ ?
Đại La Kiếm Tông đã lưu truyền mấy triệu năm .
Chỉ cần Tông môn có dã tâm đều sẽ vô cùng phát thèm.
"Sư phụ. . ."
Bên cạnh.
Liễu Thành Tuyết cũng không dám tin. Sau một hồi lâu, nàng khẽ ngẩng đầu, thấp giọng hỏi:
"Lão tổ, người. . .thực sự đã tọa hóa rồi sao?"
Sắc mặt Nhâm Thanh Đồ trắng bệch, không nói lời nào.