Sau khi nữ ca sĩ trên sân khấu hát xong hai bài hát, Trình Ly liếc nhìn giờ trên điện thoại:
"Mười một giờ rưỡi rồi, về nhà thôi."
"Không phải chứ, về nhà sớm vậy làm gì?"
Mạnh Nguyên Ca kinh ngạc: "Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng để đêm nay không say không về với cậu rồi."
"Ngày mai tớ còn phải đi làm." Trình Ly vươn tay cầm lấy chiếc túi ở bên cạnh.
Mạnh Nguyên Ca đau lòng nhìn cô: "Hay là xin nghỉ ngày mai đi, thiên hạ rộng lớn, thất tình mới là quan trọng nhất."
Trình Ly nhìn cô chằm chằm:
"Hôm nay Nhậm Khuông nói với tớ rằng kiến trúc sư trưởng của công ty tớ sắp rời vị trí công tác, mà tớ thì..."
Cô chọc ngón tay về phía ngực mình, bước chân hơi lảo đảo, cơ thể lắc lư.
"Là kiến trúc sư trưởng tiếp theo trong dự định của anh ấy, vì thể chỉ cần trái đất không nổ tung thì tớ sẽ không xin nghỉ phép, chỉ cần vũ trụ không bị tái tạo lại thì tớ sẽ không nghỉ ngơi."
Mạnh Nguyên Ca nhanh tay đỡ cô khỏi ngã.
Trình Ly càng lúc càng nói nhiều, có lẽ là do bị cồn làm tê liệt nên vẻ bình tĩnh mạnh mẽ thường ngày giờ đây đã dần không còn.
"Vậy nên ngày mai tớ nhất định phải đi làm, tớ phải làm việc thật tốt."
Trái tim Mạnh Nguyên Ca đau đớn, cô vừa đỡ cô bạn vừa dỗ dành:
"Được rồi được rồi, bọn mình sẽ cùng làm việc thật tốt, đá thằng chó kia qua một bên."
Trình Ly nghe vậy thì nặng nề gật đầu.
"Trai đểu có thể cho cút, nhưng việc thăng chức thì không!"
Cô hăng hái hô to đồng thời hung hăng đá chân về phía trước, nhưng vào lúc này, chiếc giày cao gót mảnh khảnh trên chân trái của cô bị hất văng ra ngoài, vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trên không trung.
"A!"
Kèm theo đó là tiếng thét thất thanh chói tai của Mạnh Nguyên Ca đứng bên cạnh.
Trình Ly mê man mở mắt nhìn theo.
Dung Kỳ đứng cách đó không xa, anh khẽ nghiêng đầu, bàn tay vững vàng bắt được chiếc giày cao gót kia.
Anh lười biếng nhìn qua, đối diện với ánh mắt của cô.
Vào thời khắc này, bầu không khí trong quán rượu trở nên đầy lúng túng.
Dung Kỳ cứ nhìn cô như vậy, con ngươi đen láy dửng dưng hờ hững, nhưng lại không nhìn ra một chút trách cứ nào trong đó.
Cứu...
Ai đó cứu với!
Sau khi ý thực được chuyện gì vừa xảy ra, ngay cả dưới một ánh đèn mờ ảo của quán rượu vẫn có thể thấy được gò má của Trình Ly đỏ bừng lên.
Cô đứng ngây người tại chỗ, đến cả dái tai cũng nóng như lửa đốt.
Dung Kỳ vẫn đứng đối diện, thản nhiên nhìn cô, trong tay anh cầm chiếc giày cao gót, như thể đang nắm nhược điểm của cô vậy.
"Ly à, hay là tớ giúp cậu..."
Ba chữ "lấy lại giày" chưa kịp rời khỏi miệng Mạnh Nguyên Ca thì Trình Ly đứng bên cạnh đã xoay người bỏ chạy.
Bỏ chạy.
"Cô bé Lọ Lem của cậu chạy mất rồi, còn không mau trả lại giày cho người ta đi."
Tưởng Triết đứng đối diện quay đầu, thấy bóng lưng chạy trối chết của Trình Ly thì nhao nhao cười to.
Dung Kỳ cụp mắt xuống, liếc nhìn đôi giày cao gót trên tay, phớt lờ cậu ta.
"Cô ấy không phải."
Tiếng thì thầm khó có thể nghe thấy bị nhấn chìm bởi sự ồn ã trong quán rượu.
...
Trình Ly đứng bên ngoài quán, một ngọn gió đêm thoảng qua phần nào làm suy nghĩ đang dính lại như hồ của cô giãn ra.
Một lát sau, Mạnh Nguyên Ca đuổi theo tới nơi, cuối cùng cũng tìm thấy cô, không nói nên lời:
"Này cậu chạy cái gì mà chạy? Đến giày cũng không cần."
"Giữa cái chết xã hội (*) và một chiếc giày, tớ nghĩ bỏ qua một chiếc giày cũng không sao." Trình Ly bình tĩnh nói.
(*) cái chết xã hội : từ ngữ mạng, ám chỉ việc tự làm một mình xấu hổ trước mặt công chúng, mất mặt đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất.
Mạnh Nguyên Ca đưa chiếc giày trong tay:
"Đây là hãng Jiychoo đó, nếu để mất thật thì cậu cũng trả giá quá đắt cho cái chết xã hội rồi."
Vì buổi hẹn hò trong đêm Thất Tịch tối nay mà Trình Ly đã mang đôi giày mà mình luôn cất trong rương báu.