Không ngờ, lâu lắm mới mang một đôi giày cao gót, vậy mà lại tạo ra cú phản lưới nhà thế này.
"Vậy nên, tớ : chị em của cậu, đã quyết định nhất định phải đi lấy lại chiếc giày cao gót lại cho cậu trong hoàn cảnh xấu hổ này."
Trình Ly mang giày vào, giơ tay vỗ vỗ bả vai Mạnh Nguyên Ca: "Bạn thân tốt cả đời."
Mạnh Nguyên Ca: "Không cần khách sáo, dù gì thì người chịu cái chết xã hội cũng không phải tớ."
Trình Ly: "..."
"Này cậu đá kiểu gì mà chuẩn vậy hả." Rốt cuộc Mạnh Nguyên Ca cũng không nhịn được nữa, tiếng cười sảng khoái vang lên, cô còn không quên ôm bụng cười nói rằng:
"Nếu Đội tuyển Quốc gia mà đá chính xác bằng một nửa cậu thì đâu đến nỗi khiến ba tớ ngày nào cũng phải chửi đổng lên."
Cái cô bạn này, đúng là không thể nào thân thiết với cô ấy thêm được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trình Ly bị gọi dậy đi làm.
Mẹ cô, Lăng nữ sĩ nhìn cô bước ra khỏi phòng ngủ thì vô cùng hoảng sợ:
"Mặt mũi con thế này là thế nào, sao sưng đến mức này?"
Suốt đêm qua Trình Ly cứ lật qua lật lại, gần như không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt lại trong đầu cô lại hiện ra cảnh tượng Hứa Ký Hành hôn cô gái kia.
Lúc cô sửa soạn xong, ra đến cửa, Lăng nữ sĩ thấy tay cô ôm một chiếc hộp thì tò mò hỏi: "Mới sáng sớm con ôm thêm cái hộp đi làm gì, bên trong đựng gì thế?"
Vừa nghĩ tới việc sau bữa tối ngọt ngào thì có thể Hứa Ký Hành đã đến thẳng khách sạn mà anh ta đã đặt trước thì Trình Ly càng thấy chán ghét, đêm qua cô đã dọn hết tất cả những món đồ mà trước đây anh ta từng tặng cô.
Cô dọn rất lâu, Hứa Ký Hành cũng không phải người keo kiệt.
Anh ta tặng cô rất nhiều món quà giá trị.
"Mấy món đồ thừa thãi thôi ạ."
Sắc mặt Trình Ly bình tĩnh: "Con đi vứt."
Vừa đến công ty cô đã gọi ngay cho bên chuyển phát nhanh trong thành phố, gửi chiếc hộp này đến thẳng công ty của Hứa Ký Hành.
Dù vậy, khi tập trung tinh thần làm việc, thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nhìn về phía điện thoại di động.
Cuối cùng, khoảng 3 giờ chiều, điện thoại di động của cô reo lên, là cuộc gọi từ Hứa Ký Hành.
Trình Ly hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại.
"Ly Ly."
Giọng nói của Hứa Ký Hành ở đầu bên kia điện thoại truyền tới, vẫn là giọng nói dịu dàng như trước, cho đến khi anh ta nói:
"Bây giờ em có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em một lát."
Nghe giọng điệu của đối phương, Trình Ly chợt bị chọc tức đến bật cười.
Bởi vì giọng điệu của anh ta hoàn toàn không giống như đang giải thích, hay cầu xin sự tha thứ, mà thay vào đó là mùi lật bài ngửa "cô đã phát hiện thì tôi đây cũng không giả vờ nữa" nồng nặc.
Trình Ly lạnh nhạt: "Được, chúng ta nói chuyện."
Điểm hẹn của Hứa Ký Hành là một khách sạn cấp năm sao gần công ty cô, trà chiều ở khách sạn này vô cùng nổi tiếng, vì nơi này có đài ngắm cảnh ngoài trời rất đẹp, nên cũng có nhiều ngôi sao nổi tiếng đến đây thưởng thức.
Khi Trình Ly đến thì Hứa Ký Hành đã ngồi đó.
Khi nhìn thấy nơi anh ta ngồi, hình ảnh tối qua anh ta hôn môi với cô gái khác lại hiện lên trước mắt Trình Ly một lần nữa.
"Ly Ly, em muốn uống gì?"
Thấy cô ngồi xuống, Hứa Ký Hành niềm nở hỏi.
Trình Ly căm ghét sự giả tạo của anh ta, sao trước đây cô lại không phát hiện cái tên này rất giỏi vẻ nhỉ, bị bắt quả tang vượt giới hạn với người khác mà vẫn muốn tỏ ra như không có việc gì hết hay sao?
Trình Ly lười diễn kịch với anh ta, mở miệng nói thẳng:
"Hôm qua tôi đến nhà hàng J."
"Quả nhiên." Hứa Ký Hành không tỏ ra ngạc nhiên.
Chỉ là, Trình Ly bị hai chữ này kích thích, ngón tay bấm vào lòng bàn tay đến sắp chảy máu.
Vậy ra tối qua cô uống rượu, còn suýt nữa thì làm ra chuyện mất mặt cũng chỉ để nhận lại hai chữ này.
"Thật ra anh vẫn không biết phải nói với em thế nào, anh không muốn làm em tổn thương, nhưng anh biết, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng với em."
Trình Ly vô cảm đáp lại:
"Cho nên, anh ngoại tình mà còn muốn tôi cảm ơn anh sao, cảm ơn anh vì đã hết sức lo lắng cho tôi."
Có vẻ như từ ngoại tình đã khiến Hứa Ký Hành cau mày.
Anh ta cố kìm nén, rồi nói rằng: "Ly Ly, anh và em không giống nhau.
Anh xuất thân từ một thành phố nhỏ, có thể thi đậu đại học J đã là thành con cưng của trời rồi, trở thành mục tiêu ước vọng của những người khác.
Nhưng giờ đây, anh nghĩ nếu muốn ở lại thành phố Thượng Hải, muốn có một chỗ đứng vững chắc ở đây, thì anh phải nắm bắt mọi cơ hội để có thể leo lên.
Em tưởng anh muốn vậy sao? Nhà cô ấy có tiền có quan hệ, nếu anh không ở bên cô ấy, thì dự án này cũng sẽ giống như những dự án trước đây của anh, làm tốt mọi việc tận tâm tận lực, để rồi bị người khác đá ra."
"Anh không muốn như những người khác, đã bốn mươi tuổi mà đến cả vp (phó phòng cấp cao của ngân hàng đầu tư) cũng không đạt được."
Trình Ly thấy thật nực cười: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ăn hết sạch cơm mềm (*), mà còn nói như kiểu phải ép mình miễn cưỡng như vậy.
Nếu anh đã muốn một bước lên mây, nếu đã muốn leo lên, thì lúc trước cần gì phải mặt dày mày dặn theo đuổi tôi."
(*) Ăn cơm mềm: Trai bao; đàn ông dựa vào phụ nữ để leo lên
Hứa Ký Hành khẽ cười khổ:
"Ly Ly, anh thật sự yêu em, từ lần đầu tiên gặp em, đến giờ vẫn chưa từng thay đổi."