Trình Ly vừa tắm rửa xong, một tiếng sét đánh vang bên ngoài cửa sổ.
Mùa hè ở miền nam lúc nào cũng nhiều cơn mưa, chỉ trong chốc lát mà bên ngoài đã lộp bộp tiếng mưa rơi, dường như át đi tất cả âm thanh trên đời.
Trình Ly vừa dùng khăn lau tóc vừa lấy điện thoại ra.
Càng nghĩ cô càng thấy chuyện này kỳ lạ, rốt cuộc là cả hai kết bạn Wechat từ khi nào vậy?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Trình Ly cũng không nghĩ ra.
Dù cho cô có trí nhớ tốt đi chăng nữa thì cũng đâu thể nhớ cách cô kết bạn với từng người trong vòng bạn bè mấy trăm người được.
Huống hồ Dung Kỳ còn chưa bao giờ nói chuyện với cô, nên chẳng thể trách cô hoàn toàn không nhớ ra trong vòng bạn bè của mình lại có một người như Dung Kỳ.
Trình Ly cầm điện thoại, không kìm được mà mở xem vòng bạn bè của Dung Kỳ.
Cô không phải kiểu người hay rà soát vòng bạn bè, vì vòng bạn bè của cô hiện tại có rất nhiều người bán hàng online.
Cả màn hình toàn bài quảng cáo, nên bình thường cô sẽ không đọc được mấy bài chia sẻ hằng ngày của những người khác.
Vừa nhấn vào xem là cô đã thấy ngay vòng bạn bè của Dung Kỳ, anh không cài đặt phải kết bạn ba ngày mới được xem vòng bạn bè.
Cô thấy những gì anh đăng lên hầu hết toàn liên quan tới Khoa học Kỹ thuật Khải Vực.
Trình Ly lướt xem từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng tìm ra lý do vì sao mình không có ấn tượng gì về chuyện kết bạn hết.
Về cơ bản, anh chẳng bao giờ chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình lên chứ đừng nói là ảnh selfie hay cái gì khác, đến cả những bức ảnh trong kỳ nghỉ cũng không có.
Cho dù cô có biết Dung Kỳ trong vòng bạn bè từ trước thì Trình Ly sẽ chỉ nghĩ rằng đây là một nhân viên nô lệ tư bản cuồng việc của Khải Vực mà thôi.
Đúng lúc này, Mạnh Nguyên Ca gọi điện tới.
Trình Ly vừa bắt máy thì đã nghe cô ấy nói một mạch:
"Chị em ơi, tớ phạm tội rồi, cậu phải tha tội cho tớ trước đã."
"Phạm tội gì rồi, kể mình xem nào."
Nghe giọng điệu của cô khá thoải mái, lúc này Mạnh Nguyên Ca mới lên tiếng trả lời:
"Không phải lúc trước cậu bảo tớ đừng chửi con tiểu tam kia sao, cậu nói có thể cô ta cũng bị Hứa Ký Hành lừa."
Trình Ly nhớ lại, đúng là cô có nói mấy lời này.
Khi biết Hứa Ký Hành vụng trộm bên ngoài, cô đã đi uống rượu với Mạnh Nguyên Ca, Mạnh Nguyên Ca như chửi rủa Hứa Ký Hành vô số, cũng tiện thể mắng tiểu tam mấy câu.
Trình Ly ngăn cô, bảo cô đừng vội mắng đằng gái, nói không chừng người ta cũng bị lừa thì sao.
Trước đó Trình Ly cũng không nghĩ về việc có nên hỏi bên kia cho rõ ràng hay không.
Nếu đúng thật là người ta cũng bị lừa, vốn không biết Hứa Ký Hành đã có bạn gái thì mắng vậy là không đúng rồi.
"Tớ rút lại mấy lời này."
Trình Ly thản nhiên nói:
"Cô ta không phải bị lừa, cô ta biết mối quan hệ giữa tớ và Hứa Ký Hành."
Ngay khi gặp được Uông Thư Nhan trước lúc lên xe thì cô biết người kia đã có chuẩn bị từ trước.
Cố tình chạy tới nhà hàng để làm cô bị mất mặt trước đám đông.
"A? Sao cậu biết?" Mạnh Nguyên Ca bị cô làm cho bối rối.
Trình Ly từ tốn nói:
"Hôm nay công ty tớ và công ty Hứa Ký Hành thảo luận về vấn đề tài chính, sếp Nhậm đã sắp xếp dùng bữa tối cùng nhau, vậy mà cô ta gấp rút lao tới.
Ngay trước mặt mọi người, cô ta ôm lấy cánh tay Hứa Ký Hành."
"Chết tiệt, tớ không nhịn nổi nữa, cái con này có ý gì đây?
Làm tiểu tam mà không có tính tự giác của tiểu tam à, lại còn đi diễu võ dương oai trước mặt mọi người nữa?"
Trình Ly bình tĩnh đáp lời:
"Có lẽ là sợ tớ và Hứa Kỳ Hành làm việc với nhau sẽ có dính líu gì đó."
"Tớ nhổ vào ấy, mẹ nó cái món hàng này ai mà thèm chứ."
Mạnh Nguyên Ca chỉ nghe thôi đã thấy kinh tởm.
Trình Ly giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương:
"Lúc ấy, nếu không phải vì nghĩ có đồng nghiệp ở đó, tớ mà không làm cho quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng thì tớ cũng phải nói thẳng mặt cho cô ta biết, tớ không phải cái thùng rác, không có hứng đi thu gom rác thải."
Hai bên công ty đang bàn chuyện hợp tác, Trình Ly không muốn vì mình tức giận nhất thời mà chấm dứt chuyện làm ăn.
Hơn nữa, với công ty mà nói, vấn đề tài chính đang vô cùng quan trọng, lỡ mà có xích mích thật, Nhậm Khuông sẽ gạt cô ra khỏi dự án, cô sợ rằng việc thăng chức của mình cũng sẽ tan thành bọt nước.
Cô làm việc chăm chỉ trong thời gian dài như vậy, không thể nào vì một kẻ đê tiện mà từ bỏ sự nghiệp của mình được.
"Chị em, làm tốt lắm, cậu nhất định phải nén nhịn." Mạnh Nguyên Ca ngẫm nghĩ một lát, quả đúng là phải vậy.
Mọi người cũng bước vào xã hội của người trưởng thành cả rồi, đã qua cái tuổi chỉ cần một lời không hợp nhau là đi làm lại ở chỗ khác từ lâu.
Nếu Trình Ly thật sự gây rối trước mặt mọi người, thì khi đó bất kể là cấp trên hay đồng nghiệp cũng đều sẽ thấy cô thiếu chuyên nghiệp.
"Cậu vẫn chưa nói cậu gây chuyện gì mà phải tạ lỗi với tớ đâu?"