Mạnh Nguyên Ca lặng im, lát sau cô mới nói lí nhí:
"Không phải cậu nói với tớ là cậu lần theo tung tích Weibo của Hứa Ký Hành mà tìm được người phụ nữ đó sao.
Vậy nên tớ cũng lần theo Weibo của anh ta tìm ra người đó, rồi nhắn tin cảnh báo cô ta Hứa Ký Hành đã có bạn gái từ trước rồi."
"Xong rồi tớ phát hiện con nhỏ đó kéo tớ vào danh sách đen luôn, nhưng sau đó lại đăng một tin Weibo rất âm dương quái khí."
Trình Ly bỏ điện thoại ra, thoát khỏi cuộc gọi rồi mở Weibo.
Cô vào mục "Nơi ghé thăm thường xuyên của tôi", mở Weibo của Uông Thư Nhan.
Cô thấy bài Weibo mới nhất của Uông Thư Nhan, đó là một bài Weibo văn bản.
"So với việc đi nhìn trộm người khác từ nơi cống rãnh, chi bằng chăm chỉ học hỏi nâng cao bản thân nhỉ."
Tầm mắt của Trình Ly rơi xuống chữ "nhỉ" ở cuối câu, rõ ràng đây chỉ là một trợ từ phổ thông, nhưng Trình ly lại nghe ra sự châm chọc và chế nhạo ẩn giấu sau đó.
"Tớ đúng là bị điên rồi, lại còn nhắn tin cảnh cáo cô ta nữa chứ." Mạnh Nguyên Ca cả giận.
Cô nhắn tin không chỉ đơn giản là vì muốn cảnh cáo Uông Thư Nhan, mà còn là vì muốn làm tan vỡ mộng đẹp của thằng chó Hứa Ký Hành kia.
Lỡ như anh ta lừa gạt cả hai cô gái, vậy nếu cô nói cho người kia biết sự thật thì sẽ khiến cho Hứa Ký Hành bị đá rồi.
Giấc mộng ăn bám của Hứa Ký Hành từ đó tan thành mây khói.
Sung sướng biết bao nhiêu!
"Tớ không trách cậu, đâu ai ngờ rằng hai người bọn họ lại là Vương Bát và đậu xanh (*) trùng hợp lại vừa mắt nhau đâu chứ."
Giọng nói của Trình Ly vẫn bình tĩnh, thế nhưng khi nghe kỹ lại có thể lờ mờ nghe được từng chữ cô nói dường như hơi nghiến răng.
(*): ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp
Mạnh Nguyên Ca cảm động: "Tớ biết là Cm của tớ sẽ hiểu tớ mà."
Cm (Centimet) là nick name mà Mạnh Nguyên Ca đặt cho Trình Ly, sau này có nhiều người bạn cũng gọi cô như vậy.
Trình Ly khẽ cười: "Đương nhiên tớ không trách cậu, cậu có lòng tốt mới nhắc nhở người ta mà."
"Tớ cứ nghĩ nếu như cô gái này cũng bị lừa thì hai người các cậu sẽ có thể bắt tay cùng xử lý thằng đểu kia cơ."
Mạnh Nguyên Ca không biết nên nói gì:
"Cậu thấy tên Hứa Ký Hành như thế nào? Gia thế của tiểu tam không tệ, sao lại phải đi giật bạn trai của người khác chứ?
Tớ thật sự không hiểu nổi loại phụ nữ không não này nữa, đàn ông ba chân bốn cẳng thì khó tìm, chứ đàn ông hai đùi đâu có thiếu?"
"Chắc là do có hạng người thích cảm giác vụng trộm chăng." Trình Ly bình tĩnh đáp.
Hai người tán gẫu một hồi, lúc đầu Trình Ly đang muốn nói cho Mạnh Nguyên Ca về chuyện Dung Kỳ.
Nhưng bây giờ hai người đến bát tự còn chưa viết (*), cô suy nghĩ một lát, thấy chưa nên kể vội.
(*) ẩn dụ chỉ sự việc không có manh mối
Sau này nếu có thể thì cô sẽ giúp Mạnh Nguyên Ca thám thính về tình sử của Dung Kỳ.
Dù sao thì bạn thân cũng đáng dựa dẫm hơn đàn ông, nếu có thể giúp cho sự nghiệp của bạn thân, đương nhiên cô sẽ không thể chối từ.
Trình Ly sắp xếp mọi thứ ổn thoả, tắt điện thoại rồi lặng lẽ nằm xuống.
Thế nhưng khi căn phòng chìm trong bóng tối.
Trình Ly nhắm mắt lại, một suy nghĩ chợt đập vào não cô.
Trình Ly bật người dậy, cô lấy điện thoại ra, mở xem vòng bạn bè của mình.
Cô đúng là ngu ngốc, đến tận bây giờ mới nhận ra vấn đề.
Nếu Dung Kỳ vẫn luôn ở trong danh bạ Wechat của cô, vậy chắc chắn là anh cũng từng lướt vòng bạn bè của cô rồi.
Lúc trước hình như có vài lần cô đăng Wechat về Hứa Ký Hành.
Trình Ly không phải kiểu người thích khoe tình cảm trong vòng bạn bè.
Nhưng Hứa Ký Hành từng nhắc mấy lần, nói đại khái là anh ta thấy tủi thân vì cô không nhắc đến anh ta trong vòng bạn bè.
Vậy nên hồi đó Trình Ly có đăng mấy tấm ảnh, có những tấm chụp khi hai người hẹn họ, tuy rằng anh ta không lộ mặt, nhưng vẫn để lộ ra một bên tay, có khi thì lộ nửa người.
Từ khi hai người chia tay thì Trình Ly đã lập tức xoá hết những tấm ảnh này.
Nhưng xoá đi không có nghĩa là nó không tồn tại.
Lỡ như trước đây Dung Kỳ từng lướt thấy thì sao, nghĩ đến đây, Trình Ly không khỏi thót tim.
Cô lại tắt điện thoại đi, rồi nằm vật xuống giường.
Cứ nghĩ đến sắc mặt của Hứa Ký Hành và Uông Thư Nhan, Trình Ly lại thấy giờ đây đã chẳng còn gì có thể làm khó được cô nữa.
Ai mà chưa từng có một mối tình thất bại kia chứ.
Quá khứ là quá khứ, điều quan trọng là hiện tại.
Sáng sớm, Lăng Sương Hoa thấy Trình Ly từ tốn ăn bữa sáng thì ngạc nhiên thốt lên:
"Mọi ngày con toàn cuống cuồng mang bữa sáng đi làm, sao hôm nay lại chẳng sốt ruột chút nào vậy."
Trình Ly cắn một miếng trứng chần, chậm rãi đáp: "Không cần phải vội."