Lấy năm trăm kị binh nhẹ đi khiêu chiến ba vạn năm ngàn đại quân, hành động lớn mật như thế chỉ có kẻ điên mới có thể làm được. Nhưng nhóm kỵ binh Minh Châu Quân lại không người nào cảm thấy Trình Danh Chấn là chuẩn bị mang đoàn người đi chịu chết, bọn họ không chút do dự tiếp nhận mệnh lệnh này, thậm chí vì được lựa chọn tham chiến mà cảm thấy một chút kiêu ngạo và một chút vinh hạnh. Bọn họ tin tưởng Giáo đầu của mình. Bọn họ tin tưởng Trình Danh Chấn, bởi vì mùa hè ba năm trước đây, Trình Danh Chấn đã từng lấy ngàn hương dũng ngăn được hơn mười vạn đại quân Trương Kim Xưng. Bọn họ tin tưởng Trình Danh Chấn, cũng bởi vì ban đêm ngày hôm qua, Trình Danh Chấn đã nói với đoàn người, hắn hy vọng đoàn người đều sống tốt không muốn người nào đó chết ở trong giấc mộng, không muốn vì dã tâm của người nào đó mà hy sinh tính mạng của bản thân. Người nào đó này, đương nhiên cũng bao gồm cả bản thân Trình Danh Chấn. Nếu hắn không hy vọng đoàn người vô duyên vô cớ đi chịu chết, tự nhiên cũng sẽ không dẫn đoàn người đi vào tuyệt lộ. Bọn họ suốt đêm vượt qua Minh Thủy, dọc theo quan đạo chậm rãi di chuyển về hướng huyện Bình Ân. Bọn họ không dám đi quá nhanh, bởi vì người và ngựa đều cần có thời gian để khôi phục thể lực. Chiến thuật chỉ huy cần kỹ xảo, nhưng máu thịt khi va chạm thì lại không. Nhiều một phần khí lực, nhiều một phần tốc độ, thì chém được nhiều tướng địch chết còn mình thì sống sót nắm chắc. Hành quân hiên ngang như vậy, đương nhiên rất dễ dàng bị thám báo địch nhân phát hiện. Trên thực tế, từ sau nửa đêm vượt qua sông, xung quanh đội ngũ ở ngoài hai dặm lục tục xuất hiện một ít bóng đen làm người ta chán ghét, giống ruồi bọ giống nhau bay tới, sau đó lại giống như ruồi bọ ong ong về phía phương xa. Thỉnh thoảng còn dùng kèn phát ra từng tiếng báo động, truyền tin tức Địch tập kích tiếp sức hướng xa hơn. Tất cả thám báo Trương Gia Quân đều là do Trình Danh Chấn tại đầm Cự Lộc huấn luyện ra đấy, cho nên tin tức trong tiếng kèn này gần như không có bí mật đáng nói đối với hắn cả. Nhưng hắn cũng không muốn ngăn cản nhóm thám báo đem tin tức mình đã gấp trở về phát đưa ra ngoài, thậm chí trong ánh mắt và những lời bình cũng không xoi mói đối với hành vi của các đồng đội trước đây có phù hợp với yêu cầu của một thám báo hay không. Chủ tướng tâm tính thoải mái, tâm tính khẩn trương của các huynh đệ cũng chầm chậm thả lỏng. Có người rõ ràng xé cổ họng, hướng về phía thám báo nhóm này hét lên: - Các ông nội đã trở lại rồi, chạy nhanh đi thông tri Đại đương gia chuẩn bị tốt đồ ăn! - Chạy nhanh mà đi thông tri cho thằng cháu nội kia trước khi các ông nội đến đi. Thừa dịp ông nội không ở nhà đi ức hiếp vợ con của các ông đây, bọn ngươi có còn là nam nhân không. Ban đêm rất yên tĩnh, tiếng mắng theo gió đêm truyền đi rất xa. Từng chữ chất vấn rơi vào tai nhóm thám báo, nhưng không một ai dám cãi lại, cũng không có mặt mũi nào cãi lại. Chỉ có điều song phương đều không khơi mào xung đột, chỉ tận hết khả năng hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng của mình giao. Người khác tâm địa còn thiện lương, hoặc là xuất phát từ áy náy, khi phát hiện đội ngũ trên quan đạo nhiều lắm cũng không vượt quá ngàn người, và tiếp sau không có gì tiếp ứng, bọn họ ra sức mà thổi kèn báo tin càng vang. Ô, ô ô ô ô, ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô... Tiếng kèn từng tiếng dài ngắn hướng về phía nam, e sợ cho đồng bạn xa xa hô ứng truyền sai tin tức, cũng e sợ cho đám người Trình Danh Chấn không ý thức được thực lực bản thân. Ô, ô ô ô ô, ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô... Bảy trăm đến một ngàn, tất cả đều là kỵ binh, không quân đội tiếp sau... Ô, ô ô ô ô, ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô... Nhân số không cao hơn một ngàn, sĩ khí rất tràn đầy, Trình Giáo đầu tự mình dẫn đội... Ô, ô ô ô ô, ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô... Đi rất thong thả, dự tính buổi sáng giờ Thìn có thể đến dưới thành Bình Ân.. Ô, ô ô ô ô, ô ô, ô ô ô ô ô ô ô ô... Từ sau nửa đêm thẳng đến hừng đông, tiếng kèn một khắc không gián đoạn. Người hành quân không ngủ, Trương Đại Đương Gia ngoài thành Bình Ân cũng bị làm cho một đêm không ngủ được. Lão là chiều hôm qua dẫn dắt đại đội nhân mã đến Bình Ân. Vốn tưởng rằng dựa vào giao tình ngày xưa và thực lực đối lập trong tay, có thể thuyết phục hoặc là dọa phục được Thất đương gia Đỗ Quyên, làm cho đối phương ngoan ngoãn mở cửa thành ra bó tay chịu trói. Lại không dự đoán được Ngọc Diện La Sát tuy rằng gả cho người ta, nhưng uy phong không chút nào suy giảm. Đầu tiên là đứng đầu thành, lấy một câu “Nam nhân ta không ở nhà, các vị thúc bá huynh đệ nếu như có chuyện tìm hắn, mời qua mấy ngày lại đến”, các trưởng bối và đồng liêu ngày xưa bị mắng một trận đều xấu hổ đến không còn mặt mũi. Sau đó lại là một mũi tên bắn lén bắn chết vật cưỡi của Trương Hổ, khiến vài kẻ đánh bạo ý đồ xin đi giết giặc công thành lại toàn bộ rụt cổ trở về. Trương Kim Xưng vừa xấu hổ vừa tức giận. Xấu hổ là dưới trướng nhiều đồ tử đồ tôn như vậy, kỹ thuật bắn lại không bằng một nữ nhân. Tức giận là mình lần này tiến đến rõ ràng chiếm mười phần đạo lý, lại bị đối phương càn quấy đoạt tiên cơ. Mình là Đại đương gia đầm Cự Lộc, ba huyện Bình Ân là địa bàn dưới sự cai quản của đầm Cự Lộc, tại sao mình không thể đến đây? Hơn nữa là Trình Danh Chấn hắn vong ân phụ nghĩa trước, mà mình là không thể nhịn được nữa mới ra hạ sách này, làm sao lại biến thành “Thừa dịp nam nhân người ta không ở đây lại tới cửa để ức hiếp” rồi hả? Nhưng lão lại không nói rõ được, mình rốt cuộc là vì sao khi Trình Danh Chấn ở nhà, lại không trực tiếp tuyên bố tội danh của hắn, sau đó xua quân bình định. Là vì bảo hộ thể diện thân là Đại đương gia của mình? Hay là ở sâu trong lòng lão có chút sợ người thiếu niên này đã từng lấy ngàn xã dũng vững vàng ngăn chặn hơn mười vạn liên quân của mình? Trận chiến năm đó tại Quán Đào, đã để lại ấn tượng quá sâu cho Trương Kim Xưng. Lão thậm chí không dám nghĩ, nếu như không có đám người Lâm Huyện lệnh chặt chẽ phối hợp, lão năm đó có thể chiếm được bất luận lợi ích gì dưới thành Quán Đào không. Điều này làm cho lão vừa quý lại sợ đối với người thiếu niên này, quý là tài hoa, hy vọng người này có thể thành Trương Lương Hàn Tín làm việc cho mình. Lại sợ là vì thiếu niên này rất cứng rắn, một ngày nào không cam lòng ngủ đông dưới trướng mình. Cho nên, hơn hai năm qua, lão không ngừng thể hiện thiện ý mà lôi kéo Trình Danh Chấn, lại không ngừng mà cẩn thận phòng bị. Đồng thời coi hắn là thanh đao trong tay mình, để hắn đi giết người đánh giặc cho mình. Về phương diện khác, lão lại hận không thể ngay lập tức bị hủy diệt hắn, để tránh ngày nào đó không khống chế hắn được, lập tức bị người này gây thương tích. Mà vô duyên vô cớ tự chém cánh tay mình, lại sẽ khiến lòng các huynh đệ rét lạnh, cũng sẽ trở thành trò cười cho giang hồ đồng đạo. Trương Kim Xưng không phải mãng phu, không muốn vì một người mà thiệt hại lớn. Càng không muốn bởi vì xử trí một người như Trình Danh Chấn mà đoạn tuyệt con đường thu hút anh hùng thiên hạ. Sau nhiều lần đắn đo, lão thậm chí mở rộng lòng, chỉ cần Trình Danh Chấn không phạm gì cả, lão sẽ hết lòng tha thứ cho hắn, không đối chọi nghi kỵ hắn.