Cho nên, khi lão phát hiện Trình Danh Chấn dựng cờ hiệu thay mình đòi nợ, trên thực tế là chạy đến Bình Ân tránh né mũi nhọn của mình, chẳng những lão không phẫn nộ, ngược lại trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, tạo khoảng cách một chút, ai cũng sẽ không phiền lòng. Chỉ cần hắn còn dưới trướng đầm Cự Lộc, có thể mang đến ích lợi thay đầm Cự Lộc. Trên thực tế, Trình Danh Chấn ở Bình Ân làm dễ dàng làm việc thuận lợi, cũng đích xác đã mang đến ích lợi khó có thể tưởng tượng cho đầm Cự Lộc, quận huyện chung quanh bị dọa liên tiếp đến tiến cống không nói, đầm Cự Lộc cũng bởi vì có một đạo cách ly lá chắn bên ngoài mà an toàn hơn. Quan quân muốn tiến đến tiêu diệt, trước tiên phải diệt Cẩm tự doanh của vợ chồng Trình Danh Chấn, sau đó mới có thể uy hiếp được đầm Cự Lộc. Mà trước khi bọn họ đem đánh bại vợ chồng Trình Danh Chấn, đầm Cự Lộc vẫn có nguyên vẹn thời gian để làm mọi hành động chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng sự thật và hy vọng lại vĩnh viễn đi ngược lại. Trình Danh Chấn không có hành động phản bội rõ ràng, cũng không cấu kết với quan phủ, bán đứng đầm Cự Lộc. Nhưng hắn ở trong mắt Trương Kim Xưng lại phạm vào tội không thể tha thứ lỗi, vĩnh viễn không thể tha thứ. Nhưng mà sự kiện kia, Trương Kim Xưng lại không thể xác định Trình Danh Chấn thật sự đã làm. Trong tay lão có rất nhiều rất nhiều chứng cớ, nhưng không một chứng cớ nào là trực tiếp. Điều này làm cho lão đã thuyết phục các ông bạn già khác cùng mình áp dụng một hành động hết sức khó khăn. Hách Lão Đao và Tôn Đà Tử đến cuối cùng tuy rằng miễn cưỡng đáp ứng rồi, nhưng lại không muốn xung đột chính diện với Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên. Tiết lão nhị tuy rằng trước sau như một đứng ở bên lão, nhưng trước khi chia tay trong ánh mắt lại tràn đầy nghi ngờ và bất an. Cân nhắc tiếp một đêm, thẳng đến khi phương Đông sáng rõ, Trương Kim Xưng cũng không hiểu mình sở dĩ vội vã thu thập Trình Danh Chấn, rốt cuộc là không thể dễ dàng tha thứ tội khác hay là vì không cách nào nhìn uy vọng của hắn càng lúc càng lên cao, thậm chí dần dần sẽ vượt qua đầu mình. Điều duy nhất lão hiểu là, sở dĩ Trình Danh Chấn không nhanh không chậm dọc theo quan đạo tới Bình Ân, chính là vì không nỡ làm cho mình và hơn ba vạn huynh đệ dưới trướng này ngủ quên trên hiện thực. Khi đội binh đã mỏi mệt không đánh được nữa, đến lúc này ranh con giảo hoạt và cọp mẹ trong thành kia liền tìm cơ hội chạy trốn. Điều này làm cho trong lòng của lão hận Trình Danh Chấn, căm hận đến mức hàm răng đều ngứa ngứa. Lão quyết định, mình tuyệt đối không mắc mưu. Tình nguyện đuổi tới chân trời đi, cũng không để gian kế vợ chồng ranh con kia thực hiện được. Đang vào lúc mơ hồ, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào chói tai. Trương Kim Xưng từ trên giường nhảy dựng lên, chân trần nắm lên hoành đao, gầm lên: - Làm sao vậy? Ai ở bên ngoài? Âm thanh la hét ầm ĩ lập tức nhỏ xuống, mấy tức sau khi, Thiếu đương gia Trương Hổ cười nịnh đi đến, - Khởi bẩm phụ vương, bên ngoài không có chuyện gì. Vài tên không có mắt tiến đến hỏi bao lâu bắt đầu công thành, bị nhi thần đuổi đi rồi! - Ừ! Trương Kim Xưng cau mày, thân thể từng đợt suy nhược, mỏi mệt và bực bội tựa như rắn độc quấn lấy lão, khiến trước mắt lão trở nên mơ hồ. - Ngươi nói với bọn họ như nào? Vì giữ gìn hình tượng Vương gia, lão gắng gượng tinh thần hỏi. - Tình huống các huynh đệ như thế nào? - Tốt ạ! Trương Hổ cũng một đêm không ngủ, trên đầu bù xù hai mắt quầng thâm. - Nhi thần vừa mới dẫn người tuần tra, cảm xúc các huynh đệ đều rất ổn định. Mọi người ước gì lập tức công vào thành, chém tên vong ân phụ nghĩa thành trăm ngàn mảnh. Nhưng nhi thần nghĩ, quân coi giữ trong thành không đáng để lo nghĩ, mấu chốt uy hiếp còn tại bên ngoài... Điểm này, thật ra gã muốn cùng đi với Trương Kim Xưng, Đỗ Quyên võ nghệ đích xác rất cao cường, nhưng cả người là sắt cũng không sợi được mấy cái đinh. Trình Danh Chấn đã không giống với lúc trước nữa, người này giảo hoạt như một rắn độc. Tuy rằng bên cạnh hắn chỉ dẫn theo năm trăm kỵ binh, nhưng ai có thể dự đoán được hắn đem giấu răng nọc ở địa phương nào rồi. Song phương thật sự đánh nhau, một chút nhân tố đột phát đều đủ để ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc. - Thật ra nhi thần cũng không nói gì mấy. Chỉ bảo mọi người đi an bài trước. Đợi khi ngài nổi trống thăng trướng, tự nhiên sẽ có quyết định. Thấy Trương Kim Xưng chậm chạp không biểu lộ thái độ, Trương Hổ sợ vì sắp xếp của mình có sai sót, khẩn trương thử thăm dò bổ sung. - Con làm rất đúng! Trương Kim Xưng mệt mỏi cười cười, thấp giọng đáp lại. Đây là sự khác nhau giữa Trương Hổ và Trình Danh Chấn, gã chưa bao giờ tự chủ trương nghĩ đến phương án chính xác giống như Trình Danh Chấn. Và gã nghiền ngẫm hiểu được tâm tư của bề trên, không giống Trình Danh Chấn như vậy, trong xương cốt luôn mang theo sự kiêu ngạo khó có thể che dấu. Nếu Trình Danh Chấn Tôn kính mình giống Trương Hổ, Trương Kim Xưng thậm chí từng hy vọng cũng nhận Trình Danh Chấn làm nghĩa tử. Lời này không thể không thầm ám chỉ với tên tiểu tặc ám đó, nhưng tiểu tặc lại thủy chung chưa hề đáp lại. - Chúng ta nhân số nhiều gấp mấy lần nhân số tiểu tặc, không cần phải sợ hắn! Được Trương Kim Xưng khẳng định, Trương Hổ vừa cười thêm vào một câu. Câu cuối cùng này lúc này lại không thật cao minh. Trương Kim Xưng nghe vậy, sắc mặt lập tức lại chìm xuống đến. - Ai sợ? Có người sợ sao? Hay là ngươi chưa chiến đã sợ? Người của chúng ta gấp hắn năm sáu lần, một người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm nó chết. Hơn nữa hắn mưu phản trước đấy, các huynh đệ Cẩm tự doanh chưa chắc sẽ cùng một đường với hắn... - Phụ vương giáo huấn rất phải. Phụ vương giáo huấn rất phải. Nhi thần sẽ không nói, hạ uy phong nhà mình! Trong lòng Trương Hổ hối hận không ngừng, hận không thể cho mình hai miệng. Nói nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ mọi người hôm nay còn có thể thua cuộc chiến này hay sao? - Một đám phế vật vô dụng! Bố xưa nay thịt cá nuôi các ngươi, lúc nên dùng các ngươi, lại toàn bộ co rút phía sau bố! Trương Kim Xưng đột nhiên thấy hết thảy quanh mình đều không vừa mắt, chửi ầm lên. Trương Hổ bị chửi đến đầu óc choáng váng, cũng không dám tranh luận, lại không dám rời khỏi, đành phải cười nghe. Cũng may cơn giận này đến nhanh, đi cũng nhanh. Ước chừng thời gian nửa nén hương về sau, Trương Kim Xưng mắng đủ rồi, tinh thần đầu cũng khá hơn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Trương Hổ vài lần, khoát tay, lớn tiếng ra mệnh lệnh. - Cút xuống đi, thông tri tất cả huynh đệ, nhanh chóng dùng cơm, nghỉ ngơi thật nhanh. Sáng hôm nay, bố dẫn bọn hắn đi bắt giữ phản nghịch! - Vâng! Trương Hổ ôm quyền, xám xịt cáo lui. Sau một lát, toàn bộ đội quân trong doanh trại đều náo nhiệt, tiếng người hô ngựa hý, tiếng binh khí mang theo va chạm, tiếng oán giận của đám lâu la, hỗn loạn khiến người ta rất phiền lòng. Trong quân coi giữ, sớm có thám báo đem động tĩnh ngoài thành báo cho Đỗ Quyên. Ngồi ở địch trong lầu một đêm không ngủ Đỗ Quyên đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.