Trình Danh Chấn nhắm mắt lại, uống ngụm sâm xuống, tiếp tục một câu trò chuyện tào lao theo đối phương. Canh sâm lại được hâm nóng lên còn nhận ra hương vị của mật ong, mật ong không nồng mùi hoa như vậy. Không đúng, mùi hoa này không phải là từ mật ong mà là từ trên bàn tay của nữ nhân kia, ngọt ngào như ẩn như hiện. - Liên tỷ, trước nay đại ca làm gì vậy? Cũng ở dưới trướng của Trương Đại Vương sao? Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại hỏi vậy. - Đại ca? Liên tỷ ngây ra một lúc, không ngờ hắn lại gọi người đàn ông của mình như vậy: - Hắn là người không có phúc khí, từ năm kia bị phái đi làm việc ở Liêu Đông, đến giờ cũng không về! Sớm biết như vậy thì thà ở trong Cự Dã Trạch với Trương đại đương gia còn hơn. - Ồ! Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu. Người đi Liêu Đông tám chín phần không về được. Liên tỷ cũng là người thật mạnh mẽ, luôn luôn tươi cười, không bao giờ để người khác phải buồn vì mình. Nếu tỷ ấy không chịu chấp nhận trượng phu mình đã chết trận thì hắn cần gì phải chọc thêm vào, cứ để tỷ ấy nghĩ như vậy, trong cuộc sống cũng có chút hi vọng. - Cẩu Hoàng đế, ngu như lợn. Nữ nhân đang cầm bát canh sâm chợt nhỏ giọng nói. Câu này hình như không giống tiếng của Liên tỷ, hắn nhẹ nhàng nhíu mày. Hắn nhớ sau khi mình đổi thuốc vẫn là Liên tỷ chăm sóc, vẫn được tỷ ấy gợi chuyện đùa vui nhưng lại không nhớ có thêm người trong phòng từ khi nào: - Bây giờ là giờ gì? Đẩy nhẹ canh sâm ra, hắn lớn tiếng hỏi, sau đó dốc sức mở đôi mắt khô. Trong ánh sáng mờ nhạt, hắn nhìn thất một vẻ mặt vừa thanh tú vừa mệt mỏi. Bên ngoài trời đã tối hẳn, rất nhiều côn trùng nhỏ bay quanh cây đuốc. Vì đối phó với tên hút máu này mà trong phòng phải bày rất nhiều hương đất, ngải cứu. Hương lá ngải cũng là một hương vị nhẹ nhàng mà sâu kín, dịu dàng chui vào lòng người. - Khoảng giờ tuất một khắc! Trời đã tối rồi! Người Đỗ Quyên tỏa ra mùi mật ong, cô tươi cười thấp giọng đáp. Trên trán có mấy chỗ sưng đỏ, bôi qua thuốc chưa chắc đã có hiệu quả gì. - Vừa rồi là cô? Là cô nói chuyện với ta? Hắn vừa ngạc nhiên vừa cảm động, cố dùng cánh tay chống đỡ nửa người. - Nằm xuống! Ai nhàn rỗi mà đến chỗ ngươi! Đỗ Quyên dùng sức đẩy hắn không chút khách sáo khiến hắn ngã sụp xuống: - Ta thấy Liên tỷ vất vả quá, mới tới đây giúp đỡ. Vừa mới đến thì ngươi tỉnh. Ngươi mau uống hết chỗ canh sâm này, đừng để tỷ ấy hâm lại nữa. - Ta phải ngồi dậy uống, nằm uống vào lỗ mũi thì sao? Hắn cười khổ đáp lại. Nha đầu vẫn là nha đầu, đến giờ cũng không biết nói lý lẽ. Mặc dù khi hầu hạ người khác cũng cẩu thả. May mà lúc mình hôn mê có Liên tỷ, nếu không thể nào cũng bị nha đầu này ép chết cũng không được. Bị ánh mắt của hắn nhìn làm chột dạ, Đỗ Quyên tức giận bỏ cái bát xuống: - Có bản lĩnh, không phải mấy hôm trước ngươi đều nằm uống canh đấy sao? Đừng có nhúc nhích. Lúc nói chuyện, nàng đã chuyển tới đỉnh đầu hắn, tay nâng dưới nách từ từ dùng sức, lực còn hơn xa Liên tỷ, thoáng chốc đã có thể để hắn ngồi thẳng lên, lưng dựa vào tường. Đợi sau khi hắn đã có thể dựa thẳng lưng vào tường thành, ánh mắt hắn trong lúc vô tình lại quét qua trán nàng, một vết ong đốt để lại trên đó. Có lẽ là do bị đau đớn nên Đỗ Quyên khóc, hắn thấy rõ ràng là khóe mắt cô ngấn nước. Còn Liên tỷ cùng khóc, trên mí đỏ sưng tấy lên. Lúc nãy mình tỉnh dậy sao lại không nghe thấy tiếng nắc nghẹn của nàng, rốt cuộc là dùng thuốc quỷ gì không biết? - Uống đi! Đỗ Quyên mang bát đến miệng hắn, lớn tiếng ra lệnh. - Ta tự làm được, tự làm được! Không dám hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân rắn rết, Trình Danh Chấn sợ sệt lắc đầu. - Ai mà thèm hầu hạ ngươi. Một tiếng cười lạnh bên tai, Đỗ Quyên lại khôi phục lại vẻ là Thất đương gia. Hướng về phía Liên tỷ gật đầu cũng thản nhiên ra lệnh: - Tỷ đến đây đi, hắn sợ ta ăn thịt hắn. - Trình thiếu gia non nớt, không phải cố ý không uống! Lời của Liên tỷ không được tự nhiên nhưng là biện hộ thay hắn hoặc là giải thích cho mình. Vừa cười, chị ta vừa cầm chén thuốc tay run rẩy không cẩn thận làm đổ thuốc lên người hắn. - Ngươi! Đỗ Quyên hung tợn trừng mắt nhìn. - Là tại ta, là tại ta! Liên tỷ vội buông chén thuốc, cúi đầu lấy vạt áo lau lau. Mồ hôi rơi xuống. - Liên tỷ, không phải tỷ cố ý, ta không bị bỏng đâu! Trình Danh Chấn băn khoăn trong lòng, thấp giọng trấn an. - Là lỗi tại ta! Liên tỷ lắc đầu dụi mắt: - Ta nhớ đến Sát Thiên Đao nhà ta, y thật độc ác, không ngờ hai năm trời mà cũng không có thư từ gì! Dứt lời, không thể kiềm chế nối, Liên tỷ chạy ra ngoài. Không khí trong phòng càng trở nên lúng túng, hai người cúi đầu cũng không biết làm gì bây giờ. Một lúc lâu Trình Danh Chấn mới thở dài nói: - Mang thuốc cho ta đi, ta có thể tự uống được. - Sao ngươi không nói sớm đi! Thấy bộ dạng vô tội của hắn, Đỗ Quyên cũng không nỡ tức giận: - Nhắm mắt lại như ngủ là được, chị Liên là người nhà. Hắn không phản bác được đành cúi đầu uống thuốc. Đỗ Quyên hừ lạnh một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài. Cô biết tại sao vừa rồi mình tức giận. Cũng biết trút giận Liên tỷ là không nên. Nhưng biết được một chuyện thì không thể khống chế được những chuyện khác nữa. Tên Tôn Đà Tử chết tiệt, dựa vào cái gì mà nói Trình Danh Chấncó thể an tâm ở lại đây? Dựa vào cái gì mà nói hắn cùng với mọi người thành một hội được? Hắn có gì đặc biệt hơn người, không phải nói chuyện tỏ vẻ nho nhã, dối trá sao? - Thất đương gia, ta... Liên tỷ vẫn chưa đi xa, thấy Đỗ Quyên tới vội ngừng khóc, chủ động đi đến chào hỏi. - Ta biết rồi, không trách tỷ! Quay đầu nhìn cây đuốc bên cửa sổ, Đỗ Quyên nhẹ giọng an ủi: - Lão gù bảo tỷ làm như vậy hẳn là có lý do. Hắn hiểu được, tỷ hầu hạ tốt cho hắn, sau này nhất định hắn sẽ báo đáp tỷ. - Ta không muốn hắn báo đáp gì cả. Người phụ nữ lương thiện đỏ má, lắc đầu: - Nghĩ những việc mấy ngày qua Thất đương gia làm lại đổ lên đầu ta, ta cũng không dám nhìn hắn! Trình thiếu gia là người phúc lớn đấy, ta biết cái gì là mệnh. Chỉ mong hắn có thể hiểu được tâm tư của Thất đương gia đối với hắn... - Nói bậy! Đỗ Quyên nhẹ nhàng nhún vai: - Ta chẳng qua chỉ là báo đáp ơn hắn đã cứu mạng mọi người! Đối với hắn thì có tâm tư gì. Hắn không phải là người cùng đường. Chỉ như chim nhạn trong trạch, cá chép mùa đông, cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau mà thôi. Lời này, không lừa được ai, bao gồm cả chính cô. Ngoài vẻ nho nhã của Trình Danh Chấn vượt xa đám trại chủ trong trạch, mà sự liều mạng của hắn, một đao chém thủ cấp của tướng địch, một vẻ mặt khủng hoảng khi hôn mê giống như một đứa nhỏ lạc đường vô tình đã in sâu trong lòng cô, giữ lại không được mà xóa đi cũng không xong. Mặc dù, có thể vừa nhìn đã coi trọng nhau, nhưng trong lòng lại thấy vui dài lâu. Cắn môi, Ngọc diện la sát Đỗ Quyên lặng yên suy nghĩ.