Ở nơi này thân phận của Trình Danh Chấn là khách, vì vậy cho dù giữa Đỗ Quyên và Liên tỷ có nổi lên xung đột gì, hắn cũng chỉ có thể lo lắng chứ không thể nói gì. Cũng may hiểu lầm giữa hai người phụ nữ này cũng không có gì lớn lắm, chỉ trong một thời gian ngắn, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng cười khanh khách của họ. Đối với tính khí thất thường giống như thời tiết tháng sáu của phụ nữ, trước giờ Trình Danh Chấn vẫn không hiểu lắm, thấy hai người đã biến thù thành bạn, bèn nhắm mắt lại, nằm trên giường chợp mắt. Lúc đầu Đỗ Quyên và Liên tỷ sợ hắn hôn mê bất tỉnh, cho nên cứ trêu chọc trò chuyện với hắn. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt của hắn đã từ từ trở lại bình thường, trong lòng cũng an tâm, cười cười, bèn trở về phòng ngủ của mình. Từ đó về sau, Liên tỷ đều theo lệnh của hai người Thất đương gia Đỗ Quyên và thầy thuốc Tôn Đà Tử, ngày đêm không quản khó nhọc ở bên giường bệnh chăm sóc Trình Danh Chấn. Còn Đỗ Quyên thì gần như là cố định mỗi tối đều xuất hiện, sau khi hỏi han bệnh tình là bắt đầu đấu khẩu vài câu với Trình Danh Chấn rồi thản nhiên rời đi. Trình Danh Chấn cũng đã biết tính tình của nàng cho nên binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, mỗi lần đều làm cho Đỗ Quyên tức tối quay về. Vài lần nàng tức giận đến mức muốn cởi roi da từ bên hông xuống dạy dỗ hắn, nhưng nhìn lại gương mặt vàng vọt của hắn, trong lòng lại mềm nhũn từ bỏ ý định. Từ miệng của hai người phụ nữ này, tin tức bên ngoài liên tục không ngừng truyền vào tai của Trình Danh Chấn. Tên tướng chết trong tay hắn ngày đó là một Ưng Dương lang tướng ngũ phẩm, họ Ngu tên là Trọng Mưu, là cháu của Ngu Thế Cơ, sủng thần của đương kim Hoàng Đế Bệ Hạ. Vốn là đưa vào dưới trướng của Trần Lăng để tìm công danh, lại không ngờ ở Kim Biên đã bị bỏ mạng bên bờ kênh đào. Nghe đâu triều đình hay tin giận dữ, hạ lệnh cho lão tướng quân Trần Lăng phải điều tra kĩ càng nguyên nhân quan quân bị bại trận. Mà Trần Lăng lúc này vừa mới cùng với bọn người Vũ Văn Thuật, Lý Húc đánh bại phản quân ở quan ngoại Hổ Lao, rất có danh vọng, trong tay lại nắm trọng binh, cho nên căn bản không cần lấy lòng họ Ngũ. Chẳng những không đem Vương Thế Sung lúc trước bị các hảo hán lục lâm đánh cho chạy trối chết lôi ra chém, ngược lại căn cứ vào việc lúc trước có thể bày mưu tính kế cho chủ tướng, đoán được hướng tiến công của giặc cỏ, phá giải nguy cơ huyện Quán Đào bị công phá; về sau lại quyết định dẫn dắt các huynh đệ lui về phía sau, đóng ở tường thành Quán Đào, nhiều lần đánh tan sự đánh trả của bọn giặc cỏ và có biểu hiện "Điềm tĩnh", tiến cử hắn ta là hiền tài trở thành tướng ngũ phẩm. - Đại đương gia dẫn người phản công Quán Đào ngay hôm ấy ư? Bị lời đồn đại làm cho hoảng sợ, Trình Danh Chấn cau mày hỏi. - Hừ! Đỗ Quyên tức giận tới mức bĩu môi: - Quan viên triều đình không phải đều như vậy cả sao? Chính là dối trên lừa dưới! Ngày hôm ấy chúng ta sợ Vương Thế Sung chỉnh đốn binh mã truy đuổi tiếp tục, ngay cả cây cầu cũng không ngại ngần hủy đi đã vội vàng rút lui, sao có thể lại phái binh đi tìm Lâm Huyện lệnh tính sổ? Rõ ràng là họ Vương vì bảo vệ cái đầu của mình, báo cáo láo rất nhiều chiến công. Hắn là người lãnh đạo trực tiếp vì lo lắng không biết ăn nói sao với triều đình, cho nên bất kể là chiến báo của Vương Thế Sung có bao nhiêu sơ hở, cũng chỉ có thể mắt lắp tai ngơ! Lời này nghe thật sự chói tai, thế nhưng Trình Danh Chấn căn bản không thể nào phản bác. Lúc trước bọn nha dịch ở huyện Quán Đào vì thực thi nhiệm vụ của Lâm Huyện lệnh, lúc đó chẳng phải đã đem một cô gái như Đỗ Quyên thổi phồng thành một hiệp khách có thể ngự kiếm ngàn dặm sao? Kết quả là chuyện không thể tin nổi như thế, từ Huyện thái lão gia đến vài vị Bộ đầu đều cố tình không nhìn ra sơ hở. Ngược lại một truyền mười, mười truyền một trăm, thổi phồng chiến tích anh dũng "Truy địch" của bọn nha dịch lên. Căn bản là không nhìn đối phương vì sao mà mặt mũi bầm dập! - Tuy nhiên như vậy cũng tốt! Phát hiện trên mặt Trình Danh Chấn có chút khác thường, Đỗ Quyên nhè lưỡi, tiếp tục nói: - Họ Vương nếu không dám thừa nhận chiến bại, tự nhiên là không dám điều tra tới cùng là ai đã hai lần đánh hắn chạy trối chết. Cho nên ngươi cũng không cần lo lắng cho sự an nguy của người nhà, ta đã phái người nghe ngóng, trên dưới ở huyện Quán Đào đến bây giờ đã xem ngươi như là cứu tinh rồi! Trong thành biên này các chưởng quầy của cửa hàng gạo, hàng thịt lúc rảnh rỗi liền phái tiểu nhị mang thức ăn đến nhà của ngươi, lão thái thái một người ăn không hết, hàng xóm láng giềng cũng được nhờ! - Mẹ của ta có khỏe không? Trình Danh Chấn làm bộ không hiểu hàm ý trêu chọc trong lời nói của Đỗ Quyên, lo lắng hỏi thăm. - Khá tốt! Đỗ Quyên cười trả lời. Khó có được một lần làm cho đối phương không thể biện hộ, nàng có cảm giác vô cùng thành tựu. - Thám tử của chúng ta giả làm người bán hàng rong đến nhà của ngươi bán vải may vá, lão thái thái đi ra mua một vài thứ. Xem ra là cho rằng ngươi thực sự là vâng lệnh ra ngoài châu làm việc chung rồi, cho nên đang bận rộn làm chăn cho ngươi! Ra ngoài làm việc công, là lời nhắn của Trình Danh Chấn với Vương Nhị Mao lúc trở về thành ngày ấy. Lúc đó Đỗ Quyên với vẻ mặt áy náy đi sát theo sau, đúng lúc nghe không sót chữ nào. Ngẫm lại chuyện mình đã từng đáp ứng Trình Danh Chấn, trong nội tâm nàng bất giác có chút áy náy. Trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: - Ngươi yên tâm, ta đã thông báo với thám tử rồi. Nhất định không để bất cứ kẻ nào quấy nhiễu lão thái thái. Nếu phát hiện tình hình không ổn, cho dù liều mạng, cũng phải che chở lão thái thái rời khỏi thành! - Chỉ cần các ngươi không nói, cả huyện Quán Đào sẽ không ai biết ta ở trong này. Hơn nữa ta cũng xem như là bị các ngươi ép buộc, Huyện lệnh đại nhân không thể không duyên cớ làm liên lụy mẹ ta! Đối với sự ân cần của Đỗ Quyên, Trình Danh Chấn một chút cũng không cảm kích. Thở dài, thản nhiên đáp lại. - Hừ! Đỗ Quyên thất vọng trợn mắt nhìn thẳng: - Ngày đó cũng không biết ai đã vội vã bày mưu tính kế cho Trương Đại Đương Gia! - Miễn cho ngọc nát đá tan mà thôi! Trình Danh Chấn biết rõ tính nết của Đỗ Quyên, một chút cũng không nhượng bộ. - Chúng ta đều là đá thô, ngươi là mỹ ngọc, như vậy được chưa! Thất đương gia Đỗ Quyên thuận tay lấy lại hết thức ăn mang đến cho Trình Danh Chấn: - Không có chúng ta những đá thô này, xem ngươi có đói bụng chết không! - Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi! Trình Danh Chấn trợn mắt vứt túi sách xuống, cầm gậy lên, từ từ đi ra ngoài cửa phòng. Ngày ngày được Đỗ Quyên dùng nào là sâm, mật ong và cá trích trong hồ cho ăn, thể lực của hắn khôi phục rất nhanh. Miệng vết thương cũng còn rướm máu, nhưng dưới ánh nắng chiều đi vài vòng cũng đã không có trở ngại gì lớn rồi. - Thiếu gia, ngươi đi đâu vậy? Liên tỷ sợ Trình Danh Chấn ngã xuống, vội vàng từ phía sau đuổi theo. - Ta đi đến hồ câu cá, ngày mai chúng ta dùng cá ta câu làm súp! Trình Danh Chấn dùng gậy gỡ cần câu và mồi treo trên tường xuống, cười trả lời. endif] >