Phạm Nhàn ngồi trên lưng ngựa, cái mông bị thúc nảy lên nảy xuống đến khó chịu, mỉm cười nghĩ tới vị Nhị điện hạ kia, cảm giác quen thuộc vẫn nguyên trong lòng không tan được. Tất nhiên hắn rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp vị hoàng tử, lời ít không thể hiểu nhiều, tới các loại chuyện tình như nội khố cũng không đề ra, chỉ là thấy mặt mà thôi.
Đưa tay bẻ lấy một cành liễu xanh nõn, hắn hỏi Lý Hoằng Thành bên cạnh:
-Vì sao hôm nay nhị điện hạ muốn gặp ta?
Lý Hoằng Thành cười đáp:
-Ngài ngưỡng mộ tài của ngươi, vừa hay ngươi lại mới cưới Thần quận chúa, nên ngài muốn gặp ngươi với danh nghĩa anh vợ em rể, muốn nhìn một chút thi tiên một đời hình dáng ra sao?
Phạm Nhàn ngẩn ra, làm sao nghĩ được cái cớ như thế, liên tục cười khổ lắc đầu. Một lát sau bỗng thở dài:
-Vì sao ta luôn cảm thấy vị Nhị điện hạ này rất quen mắt?
Lý Hoằng Thành kết bạn cùng hắn mấy tháng này, cũng biết hắn trong bụng ương bướng, tuy bề ngoài ôn nhu, nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng, thật ra vẫn nỗ lực giữ cái dáng bộ thâm trầm, lúc này thấy hắn thất thần cũng buồn bực:
-Ngươi xác nhận chưa từng gặp mặt ngài?
Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm Nhị hoàng tử tuy cũng thanh tú, nhưng dù sao cũng không phải Lâm muội muội, bản thân cũng không phải gay, làm sao lại cứ nhớ mãi không thôi? Xấu hổ quá mà bật cười.
Lúc này Lý Hoằng Thành cũng đang nhìn hắn, thấy hắn mím môi cười, đột nhiên giật mình ngơ ngác nhìn, thì thào:
-Ta biết vì sao ngươi cảm thấy Nhị điện hạ quen mắt.
Phạm Nhàn mở to hai mắt, hiếu kỳ hỏi:
-Vì sao?
Lý Hoằng Thành làm ra một vẻ mặt buồn nôn:
-Bởi vì hai người các ngươi đôi khi đều giống đàn bà hay cười xấu hổ.
Phạm Nhàn sửng sốt, khóe môi nhanh kéo lên một nụ cười, cười khổ:
-Thật vậy à?
Lý Hoằng Thành nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phạm Nhàn, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh:
-Hai người quả thực rất giống nhau, hơi giống đàn bà.
-Nói bậy!
Phạm Nhàn dở khóc dở cười, chợt trong lòng khẽ động, hay là... vị nhị điện hạ kia thực sự có cái gì đó rất giống ta? Hắn lắc đầu, đuổi cái nghi vấn kinh thiên trong đầu ấy đi, lại mỉm cười lần thứ hai, làm cái vẻ mặt buồn nôn với thế tử trả thù, hắn vung roi thúc ngựa chạy nhanh về kinh.
Một đường ven hồ mà đi, ngựa phi nhanh, gió xuân ào vào mặt, hàng liễu xanh mướt bên hồ cũng ào vào mặt, Phạm Nhàn lười gạt đi, vận chân khí bá đạo thành một lớp bảo vệ dày trên mặt, bật văng ra, thoải mái phóng ngựa.
Không chờ đợi, hắn bỏ xa đám thị vệ và thế tử ở sau, phi một lát con ngựa thấm mệt chạy chậm lại. Ngồi trên lưng ngựa, Phạm Nhàn vô thức quay đầu lại nhìn theo bóng nước, thấy mình đã bỏ lại một đoạn khá xa, đi tới phía tấp nập thuyền hoa, xa xa có một “tòa” thuyền hoa đã đầy bụi, lạnh lẽo neo trên bờ, so với cảnh tấp nập rộn ràng dưới sông thật càng thêm thê thảm.
Nheo mắt nhìn Phạm Nhàn đoán được đây chắc là thuyền hoa của Ti Lăng phu nhân, chiếc thuyền hoa này đã từng là nơi nhiều người đẹp nhất Kinh đô, cũng là nơi náo nhiệt nhất kinh đô, giờ đây mang bộ dáng thế này đây. Nhìn cảnh trước mắt, hắn không khỏi nhớ tới Ti Lý Lý còn đang đau khổ trong đại lao Giám Sát Viện, sau kỳ thi mùa đông, triều đình Khánh quốc sẽ đưa nàng sang Bắc Tề, mà chính hắn là người chịu trách nhiệm cho chuyện này, không biết lần sau gặp lại nàng sẽ ra sao?
Năm đó trong đại lao dùng mê dược, dùng ngôn ngữ, dụng tâm tấn công, mới có thể từ trong miệng nữ tử kia khui ra được ai là kẻ đứng sau vụ ám sát Ngô Bá An, mà năm đó hắn đã từng đáp ứng sẽ thả nàng, cùng với một lời thề lớn. Vốn Phạm Nhàn hoàn toàn không bị nhận nợ, không ngờ sau này lại chuyển biến ra thế này.
Khóe môi hơi nhếch, như lời Lý Hoằng Thành, nở nụ cười thật dịu dàng, thầm nghĩ cũng coi như mình đã đồng ý.
Phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Hoằng Thành cũng bỏ rơi lại đám thị vệ, thúc ngựa đuổi theo, hai con ngựa song song đứng cạnh nhau bên hàng hồ nước, lẳng lặng nhìn mặt nước bình yên, thi thoảng lại nhì ra xa xa.
Một lúc sau, Lý Hoằng Thành nhẹ giọng:
-Ngươi là người đã đánh Quách Bảo Khôn đêm đó, hay là ngươi hôm nay cùng ta uống rượu trên hoa thuyền?
Phạm Nhàn cười cười:
-Chúng ta còn qua đêm ở thuyền hoa nữa kìa.
-Thế nào?
Lý Hoằng Thành nhìn hắn:
-Không phải lúc này lại dâng lên lòng thương hương tiếc ngọc chứ? Thân phận của ngươi và ta hôm nay bất đồng, đừng nói còn lưu luyến Ti Lý Lý trong đại lao. Nên mới nói thủy thương động lòng người, nếu ngươi giống ta cả đêm vui vẻ, chỉ sợ sang ngày thứ hai, trong cung đã phái đại nội thị vệ tới đánh cho một trận.
Phạm Nhàn cười khổ:
-Ta nào có tâm tư đó. Chỉ là nhìn chiếc thuyền hoa này đâm ra có nhiều cảm khái.
-Ngô Bá An cũng không phải người của nhạc phụ ngươi.
Lý Hoằng Thành cho rằng hắn cũng không biết những bí mật này, bèn nhỏ giọng nhắc nhở.
-Ta biết, đó chỉ là người của trưởng công chúa. Bất quá, nếu trưởng công chúa không ở trong kinh, ta đâm ra lười suy nghĩ về những vấn đề này.
-Không nên quên Trưởng công chúa và Hoàng hậu có quan hệ vô cùng tốt, được Thái hậu sủng ái, hơn nữa…mấy năm này, Thái tử vẫn tín phục nàng.
Lý Hoằng Thành lẳng lặng nhìn hắn một cái, dường như mong bằng những lời này có thể cho hắn thấy một điều gì đó.
Phạm Nhàn mỉm cười:
-Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra. Chúng ta vừa mới gặp Nhị hoàng tử, theo lẽ tự nhiên mà nói thì không có cách nào nói lúc này. Muốn bỏ rơi đám thị vệ hay muốn nói lén một chút?
Hai con ngựa thong thả đi về phía trước, đầu ngựa thi thoảng cọ cọ vào nhau rất thân thiết, Lý Hoằng Thành vén nhành liễu trước mặt, nhẹ giọng nói:
-Khi ngươi từ Bắc Tề quay về, đại khái sẽ quản lý nội khố, bất luận Đông cung hay chính Nhị hoàng tử cũng cần ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng rất rõ điều này.
Phạm Nhàn mỉm cười không nói gì nghe đối phương.
-Tuy lúc này Đông cung rất tốt với ngươi, nhưng đó cũng chỉ vì Trưởng công chúa không còn ở kinh đô nữa. Tuy ta cũng không rõ vì sao bà lại ghét ngươi như thế, nhưng ta biết, ở Đông cung, một nghìn ngươi cũng không bằng một câu nói của Trưởng công chúa. Nên ngươi không thể tin người Đông cung.
Lý Hoằng Thành rất nghiêm túc.
-Nhà ngươi và nhà ta giao tình thế nào, ta với ngươi cũng coi như bằng hữu, nên phải nhắc nhở ngươi, nếu như đã muốn nói cho rõ, về công về tư, ta đều không mong ngươi theo phù bên kia.
Hắn chỉ vào một điểm bên kia bờ sông, quả núi phía sau bị một rừng cây ngăn ra, tạo thành một chữ “nhân”
-Thực khéo.
Phạm Nhàn nhìn theo hướng tay hắn chỉ, cười khổ lắc đầu
-Đứng vào hàng vốn là một chuyện rất ngu xuẩn. Hoằng Thành, ta cũng khuyên ngươi không nên quá sớm đứng vào hàng.
-Không phải khéo đâu. Đó là biệt viện của Nhị hoàng tử điện hạ.
Lý Hoằng Thành mỉm cười
-Cách nói chuyện của ngươi và phụ thân rất giống nhau, nhưng trong cuộc sống luôn có những việc cần phải hoàn thành.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Hôm nay, khi thấy Nhị hoàng tử, ta có cảm giác rất kỳ lạ. Một người coi thiên hạ như thủy tinh, vì sao không như Tĩnh vương an phận làm Vương gia?
Nghe hắn nói đến phụ thân, hai mắt Lý Hoằng Thành trở nên lạnh lẽo, nụ cười ấm áp như gió xuân cũng không còn, thản nhiên trả lời:
-Chuyện nhà ta, cũng chẳng quá riêng tư, có nhiều chuyện, không phải ngươi muốn tránh là có thể né tránh. Hẳn ngươi còn nhớ, tiên đế, cũng là ông nội ta, năm đó làm sao leo lên được ngôi Hoàng đế. Hai vị thân vương, cùng nhất trí ám sát, lúc đó máu huyết trong kinh sao mà tanh hôi! Nếu có thể trở về quá khứ, có phải ngươi cũng muốn hỏi hai người tại sao?
Phạm Nhàn thấy da đầu lạnh lạnh, miễn cưỡng cười che giấu nội tâm:
-Lúc đó là khi mới khai quốc không lâu, làm sao so với cảnh thái bình trước mắt đây được. Nếu Nhị hoàng tử nhường nhịn một chút, Đông cung chắc cũng sẽ không thấy làm sao. Ngươi xem, Tĩnh vương mỗi ngày đều ở trong phủ trồng hoa cỏ cây cối, chẳng phải rất khoái lạc sao? Nhị hoàng tử, có thể nhìn ra, rất yêu thích văn chương, vì sao không học phụ thân ngươi?
-Ngươi đã gặp qua bệ hạ, cũng đã gặp qua Trưởng công cúa. Phụ thân ta đứng hàng thứ hai, nhưng ngươi xem dung mạo của ngài đã hơn một ông lão.
Lý Hoằng Thành tự cười.
-Thoái nhượng, thực sự sẽ có kết quả tốt sao? Phụ vương ta luôn mang trong lòng đầy oán hận, tuy ta không biết nguyên nhân vì sao, nhưng nghĩ đến, cũng là sự thất bại khi giành ngôi thiên tử.
Kỳ thực Tĩnh vương thế tử thực sự đã đoán sai nguyên nhân thực sự mà Tĩnh vương hôm nay an phận làm một ông nông dân trồng hoa nhà giàu.
Phạm Nhàn nhíu mày:
-Thế nhưng ngươi không nên theo Nhị hoàng tử quá mức thân thiết như thế. Bất luận nhìn theo góc độ nào, ngài cũng không phải là một người có khả năng.
Kỳ thực với giao tình của hắn với Lý Hoằng Thành, cuộc nói chuyện hôm nay đã vô cùng thẳng thắn.
Nghe xong lời này, Lý Hoằng Thành cảm thấy nao nao, chợt mỉm cười, biết Phạm Nhàn thực sự coi mình như bằng hữu, cảm động nói khẽ:
-Nếu như cha mẹ cho ngươi thứ đồ ăn vặt mà ngươi không thích, chúng ta đầu tiên vẫn phải giả vờ bên ngoài là muốn ăn, như thế lần sau chia đồ ăn họ mới nhớ tới phần ngươi đầu tiên.
-Phải chăng đó là thái độ đối với Nhị hoàng tử?
-Không sai!
Rời ánh mắt khỏi Phạm Nhàn, Lý Hoằng Thành nhìn ra ngọn núi nhỏ xa xa bờ bên kia của Lưu Tinh Hà, thật xa, chỉ thấy thấp thoáng chi mạch của Thương Sơn dưới trời, khẽ nói:
-Tiên đế thật may mắn khi chỉ có một người con trai, Bệ hạ cũng coi như may mắn khi chỉ có ba. Thế nhưng… chờ khi đại hoàng tử về, không biết sẽ có chuyện gì. Cho nên Nhị điện hạ, trước hết cho thấy thái độ của mình, tranh thủ tất cả những gì có thể tranh thủ được củng cố lực lượng.
-Ta vẫn không hiểu, tại sao ngươi chọn phù ngài?
-Nguyên nhân rất đơn giản
Lý Hoằng Thành mỉm cười.
-Vì ta nhìn ngài thuận mắt.
Phạm Nhàn nhíu chặt chân mày, biết lời này có thể chỉ là lời nói dối, không thể tin hoàn toàn, chỉ ôn hòa nhìn vị Tĩnh vương Thế tử đang dịu dàng cười, trên mặt không chút biểu tình. Hắn không phải là một kẻ chỉ biết cầu lo cho thân mình leo cao leo xa, biết rất rõ thế gian này có rất nhiều chuyện không thể tránh, nên ngay từ đầu, đã không có ý định bỏ trốn.
Là nam nhi trên đời, hai chữ “khoái hoạt” – đương nhiên, ở đây, có thể còn nhiều hơn vài thứ.
Trước khi vào thành, Lý Hoằng Thành rất tự nhiên nói muốn tới một lâu nào đó ngồi, Phạm Nhàn cười lười bồi rượu, nhấc tay cáo biệt. Ngay khi cáo biệt, vị thế tử có quan hệ khá tốt tự cười mỉa, thả theo một câu:
-Hôm nay, Nhị hoàng tử muốn gặp ngươi trước, vì sau khi thi hội, đại khái ngươi sẽ trốn không nổi việc vào thỉnh Thái tử.
Phạm Nhàn hơi rùng mình, nghe ra từ trong lời nói của hắn có một vài tin tức, sau cuộc thi lớn, tuy khả năng của hắn không đủ, nhưng chắc chắn sẽ ở lại Thái Học và Lễ bộ hai nơi