Chương 437: Hồi ức chung của quân dân Khánh quốc về Diệp gia
Sau khi quan viên Bát Xử của Giám Sát Viện dẫn hai người đọc sách đi, Nhất Thạch Cư lộ vẻ trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng rượu làm văn nhân lớn gan hơn, chỉ chốc lát sau, lại bắt đầu ầm ầm nghị luận, mà chuyện đàm luận, không có gì hơn là lời đồn thân thế về Giám Sát Viện Phạm đề ty.
"Diệp gia năm đó phạm tội mưu nghịch, sau khi vị nữ chủ nhân thần bí kia qua đời, toàn bộ gia sản được thu vào nội khố." Một người lo lắng nói: "Nếu như tiểu Phạm đại nhân, thật sự là con của vị nữ chủ nhân kia... Ta thấy chuyện này sẽ phiền toái."
"Mưu nghịch? Vậy tại sao chưởng quỹ Khánh Dư Đường còn được nuôi trắng trẻo mập mạp như thế?" Một vị thư sinh lông mày dày vô cùng giễu cợt nói: "Ta thấy là triều đình nhân cơ hội cô nhi không còn quả phụ, đem làm ăn của người ta chiếm đoạt, lần này hay rồi, đột nhiên Diệp gia có người thừa kế, thấy triều đình sẽ động tay chân thôi."
"Lo cái gì?"
"Không phải là Bệ Hạ có ý để cho Phạm đề ty đi quản lý cả nội khố sao? Nội khố vốn là nhà hắn, còn làm sao quản?"
"Còn nội khố ư?" Một người khác hừ lạnh nói: "Ta thấy Phạm đề ty lần này ngã ngựa là chắc rồi."
Chưởng quỹ lau mồ hôi bu lại, nói: "Mấy vị đại gia, thanh âm có thể nhỏ bớt hay không? Nếu để Giám Sát Viện gia môn nghe được, tiểu điếm của ta còn buôn bán nổi nữa không đây?"
Nhất Thạch Cư chưởng quỹ ngày thường cực ít khi đi ra ngoài gặp khách, hôm nay lại đi lên lầu, mấy vị khách nhân quen biết đứng dậy cùng hắn chào hỏi, chưởng quỹ một mặt đáp lễ chung quanh, một mặt dỏng tai nghe ngóng đàm luận, Nhất Thạch Cư chính là sản nghiệp của Thôi gia, gần đây Thôi gia đã sắp sụp đổ, chợt nghe được lời đồn thân thế về đại cừu gia Phạm đề ty, Thôi gia không khỏi mừng thầm, đứng xem mọi chuyện phát triển.
Người tuổi trẻ lúc trước công bố triều đình chiếm đoạt sản nghiệp Diệp gia, quả nhiên là say rượu gan lớn, cười nói: "Chưởng quỹ ngươi sợ cái gì? Giám Sát Viện chẳng lẽ có thể ngăn được miệng lưỡi toàn thiên hạ ư? Cho dù bọn họ dám, Bệ Hạ cũng sẽ không đồng ý. Ngươi nhìn mấy vị hôm qua bị bắt về Giám Sát Viện xem, hôm nay không phải được đưa về an toàn rồi sao? Chỉ bất quá nói mấy câu chuyện thôi, chưa từng xúc phạm đến Khánh luật."
Bên cạnh hắn người này vẫn thần sắc lo lắng nói: "Phạm đề ty chức vị xem ra không dễ làm rồi, nếu như hắn thật là hậu nhân của... Diệp gia, xem chừng con đường làm quan của hắn cũng đành dừng lại mà thôi."
Thật ra lời này còn chưa nói hết, dù sao không phải nhà mình, lại là ở trong tửu lâu ban ngày ban mặt, không có ai dám đem phán đoán chân chính trong lòng nói ra, ở trong lòng những người này, vốn cho là triều đình biết được thân thế của Phạm Nhàn, một là tước chức quan, hai... Chỉ sợ sẽ tước luôn cả tính mạng.
"Phạm phủ làm sao bây giờ?" Người này tiếp theo thở dài nói: "Phạm Thượng thư những năm qua xử lý Hộ bộ, chính là năng thần nổi danh, chẳng lẽ bởi vì khoản nợ phong lưu năm đó, cũng muốn cửa nát nhà tan ư?"
Lời đồn vào kinh, trừ suy đoán đối với thân thế của Phạm Nhàn ra, dân chúng kinh đô nói chuyện say sưa nhất, chính là Hộ bộ Thượng thư Phạm Kiến, năm đó làm sao đem vị nữ chủ nhân thần bí Diệp gia kia lừa gạt tới tay, vừa là như thế nào làm cho đối phương châu thai ám kết —— cũng biết Phạm Thượng thư năm đó là cao thủ phong lưu trên sông Lưu Tinh, lại không nghĩ rằng hắn lại còn có bản lãnh bực này, khả năng hấp dẫn được nữ chủ nhân thiên hạ đệ nhất thương.
Bất quá trong quá trình lời đồn truyền bá, các đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc, lại sinh ra cảm giác hoàn toàn không giống đối với Phạm Thượng thư. Năm đó Diệp gia chính là phạm tội mưu nghịch, lúc đó Phạm Kiến quan giai cực thấp, lại có thể để mình cùng nữ tử kia sinh hài tử, còn sống đến tận hôm nay, không có để cho người trong cung phát hiện, chịu hiểm nguy kinh thiên nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đoạn chuyện xưa này, tựa như cũng đủ để một lần nữa thêu dệt thoại bản, có tiềm chất trở thành tiểu thuyết ngôn tình.
Cho tới hôm nay, mọi người tựa hồ rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Phạm Kiến phải để Phạm Nhàn ở Đạm Châu mười sáu năm, không chịu để cho hắn vào kinh.
Nhìn bộ dáng bối rối của Bát Xử trong Giám Sát Viện, mọi người cũng biết, lời đồn này nhất định có độ chính xác cực cao. Chẳng qua là thánh thiên tử tại vị, Phạm đề ty cuối cùng không phải Trần Bình Bình, hắn không cách nào lấy thúng úp voi, cũng không dám đem tất cả mọi người yêu tán gẫu trong kinh đô cũng mời đi Bát Xử để uống trà, đúng là vẫn còn chỉ có thể trợn mắt hốc mồm nhìn chuyện từ từ mở rộng.
Tỷ như, người ngày hôm qua bị bắt, hôm nay lại được thả ra, đây chính là chứng cứ rõ ràng.
Kết quả là, mọi người không oán hận Phạm đề ty trẻ tuổi vì kiêng kỵ mà muốn ngăn dân chúng bàn tán nữa, ngược lại đối với vị quan viên tuổi trẻ tiền đồ chưa biết "sinh tử khó biết" này, cảm nhận được một tia đồng tình, dù sao Phạm Nhàn hai năm qua ở Khánh quốc có danh tiếng vô cùng bất luận là trong vực ngoài vực, cũng vì triều đình kiếm được quá nhiều thể diện, vừa nghĩ tới hắn sắp sửa phải gặp xui xẻo, dân chúng sĩ tử ở trên mặt tình cảm vẫn còn có chút khuynh hướng, nhất là nghĩ đến mẹ của hắn, năm đó tựa như cũng vì một vụ án mưu nghịch mà biến mất.
"Diệp gia? Diệp gia là cái gì a?"
Lúc này, trong tửu lâu, bỗng nhiên có một tiểu tử trẻ tuổi ngơ ngác hỏi, hắn đã nghe nửa ngày, nhưng thủy chung không rõ ràng, Diệp gia có liên quan tới tiểu Phạm đại nhân, rốt cuộc là lai lịch gì. Dù sao chuyện năm đó đã qua quá lâu, thời gian như nước, để cho quá nhiều người trong Khánh quốc đã quên đi cái tên lấp lánh này.
"Diệp gia cũng không biết ư?" Mọi người lớn tuổi một chút bắt đầu bật cười khinh miệt, quả nhiên là tiểu tử còn chưa có ria mép, ngay cả Diệp gia năm đó uy danh hiển hách cũng không biết, cũng cảm thấy cần thiết phải dạy cho đối phương một bài học.
"Diệp gia, chính là thiên hạ đệ nhất thương năm đó." Trung niên nhân ngây người mê mẩn nói: "Chính là Diệp gia đã làm ra thủy tinh bán thay bạc đó."
Có người tỏ vẻ phản đối, nhận thức trọng điểm cũng không nói rõ ràng: "Diệp gia, chính là Diệp gia đã làm ra xà phòng, nước hoa, ặc, nước hoa đã ngừng sản xuất chừng mười năm, đoán chừng ngươi cũng không còn phúc để thưởng thức."
"Chính là Diệp gia duy nhất có thể làm ra rượu mạnh."
Lại có người bổ sung: "Chính là Diệp gia năm đó cung cấp một bộ phận lớn quân giới cho triều đình."
"Biết nội khố không? Biết Khánh quốc ta hàng năm tiêu tốn nhiều bạc như thế lấy từ đâu ra không?" Trung niên nhân cười nhạo: "Chính là nội khố từ Bắc Tề, từ Đông Di, thậm chí từ hải ngoại kiếm tới. Mà nội khố là cái gì? Không phải là sản nghiệp của Diệp gia năm đó hay sao!"
Tiểu tử tuổi trẻ đặt câu hỏi nghẹn họng nhìn trân trối, há to miệng nói: "Trời ạ, lợi hại đến như thế sao."
Vị thư sinh lá gan lớn nhất, dám chỉ trích triều đình âm mưu đoạt gia sản lắc đầu cười lạnh nói: "Diệp gia nếu như chỉ là thương nhân, làm sao có thể phát triển đến tình thế như hiện tại? Nếu như nàng chỉ là thương nhân, làm sao có thể bị... Tiêu diệt?"
Trung niên nhân hiếu kỳ nói: "A, chẳng lẻ huynh đài biết tin tức gì khác?"
"Diệp gia..." Thư sinh rung đùi đắc ý thở dài nói: "Nghe nói quan hệ với Giám Sát Viện không phải là nông cạn, Giám Sát Viện lúc đầu thành lập, nghe nói tất cả tiền đều do Diệp gia cung cấp. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết.
Trung niên nhân trầm ngâm chút ít, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, hướng bốn phía nói: "Chư vị, các ngươi có nhớ tấm bia đá trước cửa Giám Sát Viện không?"
Mọi người gật đầu, đột nhiên biến sắc, nghĩ tới điều gì, nhất tề kinh hô lên, nói: "Chẳng lẽ đoạn văn này... người gọi Diệp Khinh Mi kia, chính là nữ chủ nhân của Diệp gia ư!"
Thư sinh cũng sắc mặt khẽ biến, thở dài nói: "Khó trách, khó trách... Khó trách tiểu Phạm đại nhân thà rằng từ bỏ văn danh thanh quý, không tiếc dơ bẩn bản thân, vẫn muốn vào Giám Sát Viện làm việc, chỉ sợ rằng hắn biết rõ chuyện này. Y..." Hắn kinh ngạc nói: "Phạm đại nhân mới đầu lén làm Giám Sát Viện đề ty, chuyện này vẫn lộ ra cổ quái, chẳng lẽ Trần viện trưởng hắn đã sớm biết..."
Lời còn chưa nói hết, trung niên nhân đã hoảng loạn vô cùng nâng chén rượu đổ vào miệng hắn, ngăn chận lời kế tiếp. Thư sinh sửng sốt, cũng cảm thấy hoảng sợ. Khánh quốc dân phong chất phác thẳng thắn, dân chúng sĩ tử không sợ các quan lại, cũng không sợ tiểu Phạm đại nhân, nếu không làm sao dám ở trên tửu lâu nói hắn đủ điều, duy chỉ có đối với vị lão nhân ngồi trên xe lăn kia, lại là người người sợ như quỷ, không dám nhắc đến nhiều.
Trong tửu lâu rốt cục chân chính yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu uống rượu ăn món ăn, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe trong góc phát ra một thanh âm vui mừng.
Mọi người cả kinh, quay đầu nhìn lại. Phát hiện chính là vị tiểu ca trẻ tuổi lúc trước không biết lịch sử quang huy của Diệp gia, chỉ thấy hắn đứng dậy, hưng phấn vô cùng, khua tay múa chân nói: "Ta nhớ tới Diệp gia rồi, ta nhớ ra rồi, Diệp gia, chính là Diệp gia làm ra pháo kép!"
Mọi người ha ha cười một tiếng, không hề để ý tới hắn nữa.
Thật ra đối với đại đa số dân chúng Khánh quốc mà nói, Diệp gia đã biến thành một danh từ trên giấy, không có ai cố ý ở trong trí nhớ giữ lại sự tồn tại của nàng, ngay cả trên tửu lâu Nhất Thạch Cư mọi người nói chuyện, nếu như đặt ở hai ngày trước đó, có lẽ cũng sẽ không nhớ ra Diệp gia mang đến rất nhiều thay đổi cho Khánh quốc. Chẳng qua là lời đồn Phạm đề ty chính là hậu nhân Diệp gia tới kinh, mọi người đàm luận quá nhiều, mới từ từ thức tỉnh trí nhớ đã ngủ yên của bọn họ, mới bắt đầu nhớ lại Khánh quốc sau khi Diệp gia xuất hiện, tựa như cùng Khánh quốc trước lúc Diệp gia xuất hiện, có rất nhiều điểm không giống...
Có lẽ chỉ là vị tiểu thư quý phủ nào đó bắt đầu hoài niệm hương vị nước hoa, có lẽ chẳng qua là cửa thành thủ dịch khi tắm nhớ lại diệu dụng của xà phòng, có lẽ chỉ là một vị quân nhân nhìn tên nỏ trong tay ngây ra, có lẽ thương nhân phương bắc thượng kinh dùng vải tơ cẩn thận lau chùi con ngựa thủy tinh, có lẽ một vị thi nhân rót rượu mạnh trong lòng sinh ra vô cùng khoái ý, có lẽ là vị lão nhân Giám Sát Viện vén lên miếng vải đen nhìn hết thảy trên thế gian, có lẽ chỉ là một người trẻ tuổi nhớ lại bánh pháo lúc hài đồng.
Nói tóm lại, bởi vì lời đồn thân thế về Phạm Nhàn, mọi người bắt đầu vì... nguyên nhân dạng này hoặc là như vậy, bắt đầu nhớ tới Diệp gia.
Phạm Nhàn đi ra ngoài cửa, đón noãn dương hiếm thấy của mùa đông, duỗi cái lưng mệt mỏi, trên mặt nổi nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái. Bởi vì chuyện này, hắn không tiện trở lại Thương Sơn nữa, y theo phụ thân ý tứ, Phạm phủ trên dưới giả bộ làm chuyện gì cũng không có phát sinh, cứ như vậy lạnh nhạt nhìn chăm chú vào hết thảy, nghênh đón bốn phía bàn luận xôn xao.
Đặng Tử Việt đi tới, đem viện báo hôm nay, cùng với tình báo của Khải Niên tiểu tổ đưa cho hắn. Phạm Nhàn dưới ánh mặt trời nhìn một lần, hỏi: "Về lời đồn kia, trong kinh các quan lại có động tĩnh gì không."
Đặng Tử Việt dùng dư quang lén nhìn gương mặt trấn tĩnh của đề ty đại nhân, trong lòng rất bội phục, xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn bảo trì bình thản như thế, chẳng lẽ đại nhân không sợ trong cung lập tức phái người tới bắt ngươi sao? Hắn không biết bộ dáng lo âu của Phạm Nhàn ở trên Thương Sơn, không khỏi đánh giá đại nhân cao hơn một tầng.
Ở thời điểm ban đầu nghe được lời đồn này, Đặng Tử Việt cùng với tất cả quan viên bên trong Giám Sát Viện, cùng dân chúng bình thường giống như trước cảm thấy khiếp sợ cùng khó tin, nhưng hơi chút suy ngẫm, mọi người liền phát hiện lời đồn này mặc dù không có chứng cớ, nhưng cùng Phạm đề ty vào kinh sở tác sở vi, rất có thể làm cho người tin tưởng —— nếu như không phải là hậu nhân của Diệp gia, viện trưởng đại nhân tại sao phải thương yêu đề ty như thế? Nếu như không phải là hậu nhân của Diệp gia, Phạm Thượng thư tại sao phải dốc hết sức tìm cách để cho con của mình đi nhận nội khố?
"Không có động tĩnh gì lớn." Đặng Tử Việt bị ánh mặt trời làm chớp mắt một cái, mới từ trong thất thần tỉnh lại, tố cáo kể tội: "Các quý phủ tin tức rất rõ ràng, Đô Sát Viện bên kia đã âm thầm liên lạc, bất quá lần trước bọn họ thiệt thòi nhiều, lần này tựa như có chút cẩn thận. Ngược lại là trong mấy bộ khác, có chút quan viên bắt đầu muốn động, bất quá lời đồn dù sao cũng là lời đồn, không có bằng cớ cụ thể, bọn họ cũng không dám viết tấu chương nói gì, hết thảy cũng là đang âm thầm."
Phạm Nhàn hỏi: "Là Đông Cung ư?"
Đặng Tử Việt lắc đầu: "Quan viên cùng Đông Cung giao hảo còn đang đứng nhìn, bất quá... Ngày hôm qua có mấy vị đại thần phu nhân vào cung bái kiến Hoàng Hậu, sau khi các nàng trở về phủ, mấy vị đại thần cũng lén gặp, về phần nói những thứ gì, không ai biết."
"Hoàng Hậu?" Phạm Nhàn nhíu chân mày, thở dài, nghĩ thầm chính mình còn không kịp đi tìm đối phương gây phiền toái, chẳng lẽ đối phương sẽ chủ động tìm tới tận cửa rồi? Hoàng Hậu tự nhiên sẽ làm ầm ĩ, vậy Thái hậu sẽ có ý nghĩ thế nào?
Cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện lực lượng mình có thể sử dụng trừ Ngũ Trúc thúc cùng thủ đoạn cuối cùng ra, còn lại, cũng không bảo hiểm. Hôm nay cục diện này, cho dù ỷ vào tín nhiệm của Hoàng Đế đối với mình, Trần Bình Bình cùng phụ thân mưu kế bình yên vượt qua, nhưng về sau thì sao? Sự tình luôn cần khống chế ở trong tay mình, mới có thể yên tâm.
...
...
Hoàng cung Hàm Quang điện, Hoàng Hậu khuôn mặt đầy nước mắt ngồi ở bên giường của Thái hậu, trong tay nắm tay vị lão phụ nhân kia, thê thê thảm thảm nói: "Cô, người cần phải làm chủ cho hài nhi a."
Thái hậu thở dài một tiếng, nói: "Làm chủ sao đây?"
Hoàng Hậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta ngày thường nhìn Phạm Nhàn đã có chút sợ hết hồn hết vía, hôm nay rốt cuộc biết, thì ra là hắn là con của yêu nữ kia! Hoàng Thượng... Hoàng Thượng hắn thật ác độc, lại dấu diếm ta lâu như vậy, yêu nữ kia còn có hậu nhân!"
Thái hậu vuốt ve mái tóc xốc xếch của Hoàng Hậu, an ủi nói: "Cũng đã qua lâu như vậy rồi, còn có gì vướng bận chứ? Tiểu tử kia ngươi cũng đã gặp, Hoàng Thượng cũng không thể cho hắn danh phận gì, ngươi muốn tranh đấu, còn tranh đấu ra được cái gì?"
Lúc này trong Hàm Quang điện một mảnh an tĩnh, trừ Hồng lão thái giám tựa như ngủ mà không phải ngủ canh giữ ở ngoài cửa, toàn bộ thái giám cung nữ cách tòa cung điện này cũng cực xa.
"Muốn sao ư?" Hoàng Hậu lã chã chực khóc, nếp nhăn trên khóe mắt đã hiện ra "Cô, chẳng lẽ ngươi đã quên phụ thân của hài nhi ư? Đây chính là huynh đệ của ngài a, mặc dù Hoàng Thượng hắn vẫn không chịu nói, nhưng làm sao đoán không ra? Không phải là vì chuyện năm đó giết chết yêu nữ kia, hắn vẫn ghi hận trong lòng sao?"
Vừa nghe Hoàng Hậu nói những lời này, Thái hậu mặt thoáng cái trầm xuống, nỗ lực từ trên giường ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Im miệng! Trong cung này ngươi cần phải gọi ta là mẫu hậu, mà không phải cô! Chuyện năm đó ngươi còn có mặt mũi nói ư, ngươi không biết ăn cái dấm gì, lại xui khiến cha của mình đi làm chuyện như vậy, giết người tuyệt hậu a... Hoàng Thượng mấy tháng trước mới nói cho ai gia biết, nếu như không phải là người trong nhà Phạm Kiến nắm bắt thời cơ nhanh, buông tha hơn mười nhân mạng, ngươi không chỉ muốn giết nữ nhân kia, còn muốn đem... Phạm Nhàn giết đi!"
Thái hậu đem mặt để sát vào mặt Hoàng Hậu, lãnh khốc vô cùng nói: "Không nên quên, Phạm Nhàn mặc dù là con của người đàn bà kia, nhưng máu chảy trong người hắn, lại là máu của Hoàng Thượng! Bất luận hắn ở chỗ nào, hắn cũng là huyết nhục Thiên gia chúng ta, ngươi muốn giết chết hắn, cũng phải hỏi xem ai gia có ý gì không."
Hoàng Hậu trong lòng rùng mình một cái, dâng lên vô tận sợ hãi, si ngốc nhìn gương mặt chánh nghĩa lẫm nhiên của Thái hậu, lòng nhớ ngày đó giết vào Thái Bình biệt viện, chẳng lẽ không phải lão nhân gia ngài ngầm đồng ý đấy sao? Làm sao lúc này lại không chịu thừa nhận chứ?
Tựa như đoán được Hoàng Hậu đang suy nghĩ gì, Thái hậu sắc mặt hơi nguôi giận, nhàn nhạt nói: "Có một số việc, không thể nói nhất định không được nói, mang vào trong đất mà đi."
Hoàng Hậu tức giận đầy dẫy tròng mắt, không nói một tiếng nhìn Thái hậu, cực kỳ vô lễ nói: "Thì ra... Thì ra đường đường là Thái hậu, cũng sợ con của mình."
Thái hậu ánh mắt hàn mang quan sát mặt Hoàng Hậu, từng chữ từng câu nói: "Không phải sợ, là yêu, ai gia không nỡ nhìn Hoàng Thượng lại như năm đó cực kỳ bi thương, càng không muốn lại xảy ra một lần Lưu Huyết Dạ... Hoàng thất huyết mạch vốn đã đơn bạc, vương công quý tộc đã hao tổn hơn phân nửa, cũng không chịu nổi sóng gió bực này nữa."
Hoàng Hậu ngồi yên một hồi lâu, bỗng nhiên phát điên ha ha nở nụ cười: "Không chịu nổi sóng gió? Ta cũng thương phụ thân của ta, ngài cũng thương huynh đệ của ngài, cứ như vậy mà chết vô ích ư? Phạm Nhàn là con của Diệp yêu nữ... Triều đình cũng không nói gì? Cứ như vậy tùy ý quân thần nghị luận? Diệp gia là cái gì? Diệp gia phạm tội là mưu nghịch... Chẳng lẽ ngươi không lo lắng tất cả thể diện của hoàng gia đều mất hết ư?"
Thái hậu chậm rãi nói: "Ngươi mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi, về phần Phạm Nhàn... Ai nói hắn là con của Diệp cô nương chứ? Ai gia căn bản không tin, về phần thiên hạ ngu dân bách tính, muốn nói gì cứ nói."
Hoàng Hậu rốt cục tuyệt vọng, nắm chặt váy phượng, đứng dậy đối với Thái hậu thi lễ một cái, xoay người đi tới ngoài điện.
Thời điểm sắp sửa đi tới cửa điện, Thái hậu thanh âm xót xa bùi ngùi vang lên: "Nghe nói gần nhất có chút đại thần phu nhân thường xuyên đến trong cung của ngươi ư? Sắp sửa tới ngày tết, trong cung nhiều chuyện, ngươi chính là quốc mẫu thống lĩnh lục cung, không cần quan tâm chuyện ngoài cung... Cứ như vậy, đi đi."
Hoàng Hậu xoay người thi lễ lần nữa, khóe môi mang theo một tia nụ cười lạnh lùng, cáo từ rời đi.
"Đi xem nàng, những năm qua tính tình của nàng càng thêm cổ quái." Thái hậu ngồi trên giường, tay run rẩy miễn cưỡng đem chỉ bạc trên tóc khép lại với nhau, phân phó Hồng lão thái giám, "Mặt khác đừng để cho những chuyện này phiền lòng Hoàng Thượng."
Hồng lão thái giám vâng một tiếng, liền như quỷ mỵ rời Hàm Quang điện. Cửa điện chi nha một tiếng, các cung nữ được phân phó vội vàng vào điện hầu hạ Thái hậu lão nhân gia.
Cung nữ cầm lấy lược chậm chạp mà cẩn thận di động trên tóc bạc.
Thái hậu bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, một chưởng vỗ vào trên bàn. Cung nữ chải đầu bị thanh âm này làm kinh hãi tay run lên, xé rơi xuống vài sợi tóc bạc, nàng nhìn sợi tóc trên lược, sợ hãi hồn phi đảm tang, không chút nghĩ ngợi quỳ xuống, cuống quít dập đầu, không dám nói gì.
"Đứng lên đi." Thái hậu nửa khép hai mắt, nói: "Ai gia không phải là lão quái vật giận cá chém thớt."
Nàng mạnh mẽ áp chế phẫn nộ trong lòng, nhưng hồi lâu không thể bình tĩnh. Hoàng Đế tới mời nàng áp chế Hoàng Hậu, là bởi vì sau Lưu Huyết Dạ, mọi người liên quan đã chết gần hết, chỉ có Hoàng Hậu mới biết được quan hệ chân thật giữa cô nương Diệp gia năm đó cùng Hoàng Đế, cũng chỉ có Hoàng Hậu mới biết được thân thế chân thực của Phạm Nhàn, nếu như để Hoàng Hậu làm loạn, không biết mấy hoàng tử bị chuyện này hù dọa một phen, tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì.
Vừa nghĩ tới Diệp gia, huyệt thái dương của Thái hậu khẽ giật giật, một đạo đau đớn cay độc bắt đầu lan dần—— Thái hậu vẫn cho rằng người đàn bà Diệp gia năm đó, là một đạo ma chú sẽ quấn quanh hoàng thất Khánh quốc vô số năm, không nghĩ tới quả nhiên đúng với ý nghĩ này, nàng lại giữ được đứa bé cho Hoàng Thượng!
Thái hậu có đầy đủ năng lực để xử lý chuyện này, nếu không năm đó Diệp gia cũng sẽ không bị tiêu diệt, chuyện năm đó lưu lại ấn tượng cho lão phụ nhân này cũng đầy đủ ác liệt, khi nàng từ trong miệng Hoàng Đế biết được chân tướng, vừa nghĩ tới mẫu thân của Phạm Nhàn họ Diệp, đỉnh đầu bắt đầu đau rát, cho nên Phạm Nhàn mấy lần vào cung, nàng đều tránh không gặp, bởi vì nàng không thể bảo đảm mình có thể biểu hiện sự hiền lành mà một vị Thái hậu nên có.
Ở trên vấn đề xử lý Phạm Nhàn như thế nào, nàng cùng Hoàng Hậu ý nghĩ lại có thiên soa địa biệt, đối với Hoàng Hậu mà nói, Phạm Nhàn đầu tiên là con của nữ tử Diệp gia, sinh tử cừu địch, nhưng trong mắt Thái hậu, cho dù nữ tử Diệp gia kia dù có muôn vàn không phải, tất cả lỗi, nghiệt hư triều cương... Nhưng con nàng sinh ra, dù sao cũng là huyết mạch Thiên gia, là cháu ruột của mình.
Đêm khuya, sau khi xác nhận Hồng lão thái giám đã trở lại phòng nhỏ ngoài Hàm Quang điện, Hoàng Hậu sắc mặt tái nhợt khẽ cắn đôi môi, hướng cung nữ thiếp thân của mình đưa cái ám hiệu, chỉ chốc lát sau, vị Đông Cung Thái tử gần nhất biểu hiện vẫn tương đối trầm ổn, không có phạm sai lầm gì đi tới trước người của nàng, hành lễ vấn an.
Không biết Hoàng Hậu đang nói cái gì, chỉ nghe nàng giảm thanh âm càng ngày càng cấp, mà Thái tử lại một mực lắc đầu.
Mẫu tử nhìn nhau không nói gì, sau một hồi lâu, Thái tử mới nhẹ giọng an ủi: "Mẫu hậu, cho dù Phạm Nhàn là hậu nhân của Diệp gia, lại có thể thế nào? Bất quá một thương nhân mà thôi."
"Thương nhân ư?" Hoàng Hậu cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng người đàn bà kia là thương nhân tầm thường sao? Nàng là yêu tinh!"
Hoàng Hậu nhìn Thái tử, lạnh giọng nói: "Phạm Nhàn, là con của phụ thân ngươi."