Đêm khuya trong hoàng cung, an bình ẩn chứa rất nhiều hung hiểm.
Nghe Hoàng Hậu nói, Thái tử suýt nữa ngã ngửa ra trên mặt đất, mặt đầy khiếp sợ, ha ha nói: "Mẫu thân, ngài đang nói linh tinh gì vậy?"
Hoàng Hậu thần sắc biến ảo khó đoán, không biết trầm mặc bao lâu mới nhẹ nói: "Phạm Nhàn, là nghiệt chủng mà phụ hoàng ngươi cùng Diệp gia yêu nữ sinh ra."
Đông Cung Thái tử lắc đầu liên tục, dù thế nào cũng không thể tiếp nhận trạng huống đột phát này, đầu lắc quá lâu thậm chí có chút choáng váng, mới vô thần ngồi trở lại bên giường, lúng ta lúng túng nói: "Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?"
Vừa nghĩ tới chính mình lại có một đệ đệ thuở nhỏ lưu lạc dân gian, Thái tử cảm giác nhân sinh thật sự rất kỳ diệu, huống chi vị đệ đệ này còn thường xuyên gặp được ở kinh thành, danh tiếng so với một Thái tử như hắn còn muốn lớn hơn, trong tay... quyền lực tựa như cũng không nhỏ hơn mình.
Hắn theo bản năng nhảy lên, có lẽ là an ủi mình, có lẽ là giảm sức ép cho mình, ha ha cười khúc khích nói: "Thì ra bổn cung còn có một vị đệ đệ như vậy."
Hoàng Hậu nhìn con của mình như nhìn kẻ ngốc.
Thái tử gương mặt nóng lên, sau khi quẫn bách hạ giọng quát: "Vậy thì thế nào? Bổn cung cùng hắn từ trước đến giờ giao tình không tệ, huống chi hắn xuất thân bất chánh, vốn không thể vào cung, đối với ta cũng không tạo thành uy hiếp gì."
"Đối với điện hạ ngài không tạo thành uy hiếp ư?"
Hoàng Hậu cười lạnh nói: "Ngươi không nên quên, mẹ của hắn chết, cùng mẫu hậu đáng thương của ngươi không thoát khỏi quan hệ, chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn sẽ trơ mắt nhìn ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế ư? Cho dù hắn có sự độ lượng không đến báo thù, chẳng lẽ hắn không sợ sau khi ngươi lên ngôi, sẽ đối phó hắn sao?"
"Phạm Nhàn, cho dù là vì tự vệ cũng không thể để cho ngươi lên ngôi." Thanh âm Hoàng Hậu giống như phù chú đòi mạng trong cung điện "Cho nên Càn nhi, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng. Dĩ nhiên tin tức quan trọng như vậy, ngươi cũng không thể tùy ý nói ra, khẩn yếu nhất không thể để cho mấy cái huynh đệ trong cung của ngươi biết thân thế Phạm Nhàn, nếu không vạn nhất lão Đại lão Nhị mấy người bọn hắn..."
Thái tử hiểu được ý tứ của mẫu hậu, thanh âm trở nên có chút phiêu hốt: "Khó trách phía ngoài vẫn truyền lưu Phạm Nhàn là hậu nhân của Diệp gia, phụ hoàng thủy chung không có ý trách phạt, thì ra là... trong đó có ẩn tình khác, bất quá mẫu hậu, nếu như phụ hoàng vẫn như dĩ vãng sủng ái hắn, hắn lại có Phạm gia cùng Trần viện trưởng làm chỗ dựa, hài nhi cũng không nên dễ dàng động đến hắn."
Hoàng Hậu liếc mắt lộ ra mùi vị băng hàn: "Hôm nay tự nhiên không thể động đến hắn, lực lượng của chúng ta quá yếu, trong cung không ai chịu giúp chúng ta. Cho nên ngươi trước tiên cần giữ vững thái độ, nhưng ngươi nhưng ngàn vạn đừng tin, tên đệ đệ này của ngươi, sẽ đối với ngươi tồn tại hảo tâm tư. Ráng chịu đi, sau hôm nay ngươi hãy đàng hoàng một chút, đừng làm chuyện dư thừa... Sau vụ án kỳ thi mùa xuân, ngươi nói rất đúng. Quyền lực cỡ nào, cũng không quan trọng bằng phụ hoàng của ngươi yêu thích, chỉ cần Hoàng Thượng vẫn tín nhiệm ngươi, Phạm Nhàn hắn cũng không dám làm gì. Chúng ta nhịn đến tương lai... cuối cùng sẽ có biện pháp."
Thái tử mặc nhiên im lặng, ý nghĩ trong lòng đối với mẫu hậu lại có chút xem thường.
...
...
Trời đã sáng.
Ở phố bán cháo mọi người đang tiếp tục nói tới các chuyện liên quan tới Phạm phủ Diệp gia, Giám Sát Viện Nhất Xử giám thị đủ loại quan lại cũng đang cảnh giác, Phạm phủ cả nhà trên dưới sợ hãi nhưng bề ngoài làm bộ trấn định. Hoàng Đế đau đầu, Thái hậu nhức đầu. Phạm Thượng thư đi tới Hộ bộ nha môn rất sớm, sắc mặt như trước, chuyện trò vui vẻ, cũng không có gì lạ. Trần Bình Bình chưa trở về Trần Viên, lưu tại Giám Sát Viện, dùng cặp mắt có chút mờ đục nhìn chăm chú vào hết thảy phát sinh tại kinh đô.
Trên đường truyền đến thanh âm quét sân xoát xoát, Phạm Nhàn theo đơn thuốc của Phí tiên sinh mà uống thuốc, cầm trong tay bản Vô Danh Công Quyết ngây ra, quyển thượng hắn cũng đã sớm luyện xong rồi, quyển hạ lại vẫn không tìm được biện pháp, nhất là trước mắt dưới tình huống chân khí tan biến, kinh mạch rách nát, hắn không dám theo quyển hạ giảng giải mà mạnh mẽ điều động chân khí.
Về chuyện thân thế, Phạm Nhàn tâm thái đã ổn định lại, trời sắp mưa, mẹ không lập gia đình, chưa lập gia đình hay sống chết, tùy ý nàng đi, dù sao chuyện này không tới phiên chính mình tới chịu trách nhiệm.
Nếu như kiêng kỵ của trong cung đối với mẫu thân thật không mãnh liệt như thế, ngay cả chính hắn một đời an khang cũng không chịu dung nạp, chính mình sẽ làm gì? Cùng lắm chính là một cuộc chém giết mà thôi. Nếu như hoàng mệnh trước mắt, chính mình không sai bảo được Giám Sát Viện, Khải Niên tiểu tổ, lại thêm chân khí hoàn toàn không có, chuyện đến trình độ nguy hiểm nhất, cũng đừng trách mình nghe theo ý tứ của lão sư, làm trái với ý tứ lão mụ, khởi động thuốc độc, dùng độc dược phá vỡ một con đường máu! Đại đao chém con kiến, dùng trọng thư băng mấy tông sư!
Diệp Lưu Vân không ở kinh thành, quân đội đối với số rất ít người rất khó phát lực, hắn tưởng tượng không ra, ai có thể lưu lại một tổ hợp biến thái như vậy —— vào lúc này, Phạm Nhàn tâm tình ngược lại bình tĩnh, bắt đầu từ từ cảm nhận được một chút không khí, năm đó tiểu nữ sinh gọi Diệp Khinh Mi, mang theo người mù thúc cùng cái rương kia, cùng toàn bộ thiên hạ đối địch.
Có chút ít khẩn trương, có chút ít hưng phấn.
Dĩ nhiên, có thể không đi đến bước này là tốt nhất, dù sao mình còn muốn suy nghĩ lợi ích của Phạm phủ, an toàn của phụ thân muội muội thê tử những người này, còn muốn suy nghĩ sinh tử rất nhiều người cùng mình giao thiệp, dùng hết bài tẩy, chẳng qua là một chiêu cuối cùng, có thể giữ vững ổn định trước mắt, mới là Phạm Nhàn quan tâm nhất.
Bởi vì hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, mà những chuyện này, phải dựa vào quyền lực cùng địa vị trước mắt mới được.
Liên tiếp hai ngày không có ai tới Phạm phủ bái phỏng, cho dù người có quan hệ thân cận nhất với Phạm gia, cũng sẽ không lựa chọn dưới tình huống đầu sóng ngọn gió mà tới dò thăm tin tức, làm cho người khác kỳ quái chính là, Tĩnh Vương cũng không, theo tin tức Khải Niên tiểu tổ âm thầm hồi báo, vị Vương gia chuyên trồng hoa này không biết vì sao cảm khái, đã mất cuốc, bỏ quên thùng phân, chỉ ở quý phủ ngắm lan uống rượu, nước mắt tuôn đầy mặt, như có nhận thấy.
Cùng Phạm Nhàn giao hảo chút ít các quan lại, bao gồm Tân Kỳ Vật, Nhâm Thiếu An các thiếu khanh ở bên trong, đều cẩn thận quan sát, đang đợi triều đình đối với lời đồn lần này, sẽ làm ra phản ứng như thế nào.
Không người nào dám vào lúc này, tỏ bất cứ thái độ gì.
Trong cung.
Ninh tài tử mặc một chiếc áo vô cùng vừa người, đang dưới noãn dương ngày đông vòng quanh cây đại thụ, đây là thói quen của nàng rất nhiều năm qua, vị nữ nhân năm đó bắt được từ Đông Di này, quý nhân trong cung hôm nay, thủy chung là rảnh rỗi.
Không biết vòng bao lâu, Đại hoàng tử ở một bên an tĩnh đứng hầu rốt cục không nhịn được, thở dài nói: "Mẫu thân, rốt cuộc có chuyện gì?"
Hoàng tử ở ngoài cung sẽ có phủ đệ, huống chi Đại hoàng tử bởi vì có công tây chinh, đã trở thành Thân Vương đầu tiên trong các hoàng tử, tự nhiên không thể ở trong hoàng cung. Hoàng thất nhiều quy củ, cho dù hắn muốn vào cung bái kiến mẫu thân, quy củ cũng có chút phức tạp. Hôm nay Ninh tài tử dùng chút ít thủ đoạn, vượt qua rất nhiều chướng ngại, trực tiếp đem con trai ruột của mình triệu tiến, lại vẫn vòng quanh cây đi lại.
Đại hoàng tử biết rõ mẫu thân nhất định là có chuyện quan trọng muốn dặn dò chính mình, nếu không nhất định sẽ không trái quy củ để người khác chú ý như thế, chẳng qua là... Hắn ở trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ cùng tin đồn kia có liên quan ư?
"Nghe nói rồi chứ? Thân thế của Phạm Nhàn." Ninh tài tử rốt cục ngừng lại, từ cổ tay rút ra một tấm khăn tơ lau qua loa mồ hôi trên trán, sắc mặt đầy nghiêm túc.
Đại hoàng tử nghĩ thầm quả nhiên là chuyện này, cung kính đưa một chén trà nóng đến trên tay của nàng, gật đầu đáp: "Hài nhi biết chuyện này, bất quá chuyện xảy ra đột nhiên, lại không có chứng cứ xác thực, nhìn ý tứ phụ hoàng cùng Thái hậu tổ mẫu, sẽ không tin đám tiểu nhân này bịa đặt. Hài nhi cũng không tin."
Ninh tài tử nhìn con của mình, cười lạnh nói: "Không tin? Ta thấy cả gầm trời này đều bắt đầu tin rồi!" Nàng bỗng nhiên tức giận vỗ bàn đá, giọng căm hận nói: "Viện trưởng đại nhân lần này cũng không biết làm sao, lại ra sức áp chế lời đồn này, chẳng lẽ không biết, như vậy ngược lại sẽ để cho người khác tin tưởng chuyện này hơn sao? Điều này để cho Phạm Nhàn làm sao bây giờ?"
"Phạm Nhàn?" Nàng bỗng nhiên có chút thất thần, sau một hồi lâu mới trong sáng thở dài nói: "Thì ra... Nàng còn có nam tử, thì ra chính là Phạm Nhàn."
Đại hoàng tử dĩ nhiên rõ ràng mẫu thân nói nàng là ai, tự nhiên là nữ chủ nhân Diệp gia năm đó lóe sáng trong Khánh quốc, cuối cùng thảm đạm mà chết đi. Hắn đoán ý tứ mẫu thân, thử thăm dò nói: "Ý của ngài là?"
Ninh tài tử hai hàng lông mày bay cao, không giận tự uy, nghiêm nghị nói: "Chúng ta người Đông Di, coi trọng nhất là ân oán rõ ràng! Phạm Nhàn thân thế bị vạch trần, bất luận Bệ Hạ còn nhớ tới công lao Diệp gia năm đó hay không, vị kia trong Đông Cung... Nhất định không tha cho hắn, ngươi nghe kỹ cho ta!"
Đại hoàng tử ở trước mặt người ngoài, chính là danh tướng dũng mãnh thiện chiến, là hảo hán cường tráng mãnh liệt, nhưng ở trước mặt Ninh tài tử, tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn vô cùng, trong vô thức hai chân ngang nhau, như tên lính quèn đứng ở trước người mẫu thân, trầm giọng nói: "Xin mẫu thân dạy bảo."
"Nếu chuyện không an ổn..." Ninh tài tử hai đầu lông mày toát ra một tia hung hãn "Bất kể ngươi dùng cái biện pháp gì, vô luận như thế nào, cũng muốn giữ lấy tánh mạng của Phạm Nhàn!"
Đại hoàng tử không chút nghĩ ngợi, liền đồng ý, đối với ý tứ của mẫu thân, hắn chưa từng làm trái, chẳng qua là trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, hắn biết mẫu thân năm đó ở kinh đô Lưu Huyết Dạ, từng sắm vai nhân vật nào đó, hắn chẳng qua là không rõ tại sao mẫu thân đối với Phạm Nhàn che chở như thế, còn dặn mình có thể vận dụng thủ hạ binh mã... Cái đó và tạo phản cũng không có gì khác biệt.
"Nếu như không có Trần viện trưởng cứu mạng, năm đó ta căn bản không thể nào từ phía bắc sơn thủy, đi theo Bệ Hạ trở về." Ninh tài tử lạnh lùng nói chuyện năm đó "Chuyện này ngươi cũng biết, nhưng cho dù ta sống sót trở về kinh đô, nghênh đón ta, chẳng qua là một đạo ải lệnh trong cung... Ta là tù nhân Đông Di, lúc ấy không ai biết ta đã mang bầu ngươi. Năm đó nếu như không phải là Diệp gia cô nương lên tiếng, ngươi, ta, hôm nay đã sớm là hai cái du hồn."
Ninh tài tử hít sâu một hơi, nói: "Mẫu thân của Phạm Nhàn, cứu tính mạng hai mẹ con ta, thời điểm năm đó nàng gặp chuyện không may, ngươi còn nhỏ, ta căn bản không có bất kỳ lực lượng... Nhưng hôm nay không còn như vậy, trong tay ngươi đã có chút ít lực lượng, nhất định phải giữ được tánh mạng của Phạm Nhàn."
Trong đình viện một mảnh an tĩnh, ánh mặt trời thưa thớt nhàn nhạt sái xuống, chiếu vào trên người một đôi mẫu tử hoàng tộc thẳng thắn hồn nhiên, khoái ý ân cừu đầy khác biệt.
"Nếu như phụ hoàng không tha cho Phạm Nhàn." Đại hoàng tử nhẹ nói: "Ta mặc dù tay nắm cấm quân, chỉ sợ cũng có tác dụng quá lớn... Cũng được, cùng lắm thì trả đối phương cái mạng này."
"Không đáng sợ như vậy, ngươi sắp sửa thành thân rồi, ta làm sao nhẫn tâm để ngươi đi mạo hiểm." Ninh tài tử quan sát ánh mắt của hắn nói: "Bệ Hạ thái độ, ngươi không cần suy nghĩ, chẳng qua là quan sát Đông Cung bên kia."
Đại hoàng tử trong lòng lập tức nghĩ tới vấn đề khác, hắn tuy là người hào sảng, nhưng không phải người ngu dốt, sau một hồi lâu khiếp sợ nói: "Nếu như chẳng qua là hậu nhân của Diệp gia, phụ hoàng tuyệt không chịu để Phạm Nhàn còn sống, mà nhìn mấy ngày qua triều chính... Chỉ có một khả năng!"
Ninh tài tử tự tiếu phi tiếu nói: "Rốt cục đoán được rồi? Mẫu thân cũng nghĩ như vậy, có thể làm cho Bệ Hạ không truy cứu chuyện gọi là mưu nghịch năm đó, thậm chí ngay cả Thái hậu lão tổ tông cũng giữ vững trầm mặc, chỉ có một giải thích, Phạm Nhàn không chỉ là nhi tử của Diệp gia cô nương, còn là... con của hắn. Nói một cách khác, Phạm Nhàn, chính là một vị hoàng tử thế nhân chưa bao giờ biết đến, là huynh đệ của ngươi."
Đại hoàng tử sắc mặt biến hóa có chút khó coi, hai đấm nắm chặt, vẫn khó lòng tiếp nhận sự thật này, sau một hồi lâu mới chần chờ nói: "Chẳng lẽ... Phạm Nhàn thật sự là nhi tử của phụ hoàng ư? Vậy Phạm Thượng thư thì sao?... Nếu như những chuyện này là thật, tại sao phụ hoàng năm đó muốn đưa Phạm Nhàn đến Đạm Châu?"
Ninh tài tử cười lạnh nói: "Năm đó? Chuyện năm đó ai có thể rõ ràng toàn bộ chứ, không nên quên mẫu thân của Phạm Nhàn, chính là người làm hai vị phụ nhân quyền lực nhất trong cung hận đến tận xương."
Đại hoàng tử chớp chớp hai mắt, có chút không dám tin tưởng lại nghe được những lời này từ trong miệng mẫu thân, ở trong lòng nghĩ ngợi một lúc lâu, nói: "Nếu như mẫu thân cũng có thể đoán được thân thế của Phạm Nhàn, ta thấy ngoài cung có lẽ cũng đã sớm truyền ra."
"Đoán được thì đoán được sao." Ninh tài tử phủi bụi bậm trên người, anh khí mười phần nói: "Nói không chừng đây là chuyện viện trưởng đại nhân bằng lòng chứng kiến, nói không chừng toàn bộ những chuyện này, là lão nhân gia ông ta thay Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, dù sao Bệ Hạ cũng không biết nên sắp xếp thế nào với đứa con này."
Hoàng Đế xử phạt Phạm Nhàn như thế nào đây? Đây là vấn đề gần đây bách tính quan viên quan tâm nhất. Nếu như lời đồn là thật, Phạm Nhàn chỉ có một con đường đó là tước quan tống giam. Nếu như lời đồn là giả, trong cung cũng có thể dùng phương thức nào đó, tỷ như phong thưởng, tỷ như thăm hỏi cổ vũ... để tiêu trừ ảnh hưởng.
Lời đồn càng lan truyền càng ly kỳ, mà phản ứng của Giám Sát Viện, sự an tĩnh của Phạm phủ, tựa như cũng chứng thật lời đồn này, Phạm Nhàn, chính là con của nữ chủ nhân Diệp gia năm đó, vấn đề là: trong cung vẫn không phái người nào đến bắt hắn!
Chuyện này liền trở nên tương đối thú vị.
Bệ Hạ vẫn duy trì trầm mặc, trong cung vẫn duy trì trầm mặc. Mọi người ngoài mơ hồ, bắt đầu suy đoán không ngừng. Các triều quan vốn cũng vẫn duy trì sự bình tĩnh thông minh, ngay cả Đô Sát Viện Ngự sử cũng chỉ cẩn thận dâng mấy phong tấu chương, giảng giải lời đồn trong kinh, nhưng Bệ Hạ không tỏ thái độ, quan viên cũng không thể tránh được.
Loại suy đoán này, theo một vị quan viên gan lớn nhưng kém thông minh xuất hiện, gặp phải một trận phong ba trong triều đình, rốt cục đạt đến đỉnh điểm.
Vị quan viên này họ Mao tên Duyệt Lương, chính là lễ khoa cấp sự, chịu trách nhiệm thẩm duyệt tấu chương, biện bác xuất ngôn. Vị quan viên hồ đồ này bản tính thô thẳng, một lòng hướng tới cai trị viên mãn của thánh nhân, không chấp nhận được những chuyện tổn hại thể diện của triều đình. Sau khi lời đồn thân thế về Phạm Nhàn ở kinh đô truyền lưu, Mao Duyệt Lương hoàn toàn ngốc tới cực điểm thấy các đồng liêu trầm mặc, trực tiếp trên triều góp lời, mời Bệ Hạ hạ chỉ dẹp đi lời đồn vớ vẩn này, trả cho Phạm đề ty đại nhân một cái danh tiếng trong sạch.
Trong triều đình, Hoàng Đế chẳng qua là thản nhiên nói một câu: "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, chuyện của ngu dân, các khanh cần gì phải xen vào mà mất thể diện."
Ai ngờ Mao Duyệt Lương lại không chịu từ bỏ, cứng rắn nói lời đồn tổn hại đối với danh tiếng của Phạm đề ty, nếu lời đồn là giả, triều đình cần hạ minh văn bác bỏ, nếu lời đồn là thật, thì nên theo Khánh luật truy cứu Phạm đề ty giấu diếm triều đình, định tội xử phạt, Phạm phủ cấu kết tặc nhân, trong lòng còn có tội bất chính.
Mặc dù những lời đồn này hoang đường không thể tin, nhưng ít ra Bệ Hạ suy nghĩ vì thể diện của triều đình, cũng nên để cho hai vị Phạm đại nhân tự biện một phen, hơn nữa tiểu Phạm đại nhân đã không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức Giám Sát Viện đề ty, về phần nội khố...
Lần này lời hồ đồ hỗn trướng còn chưa nói hết, Bệ Hạ đã giận dữ rời ghế, phân phó thị vệ đem Mao Duyệt Lương lôi ra ngoài, ra sức đánh hai mươi đình trượng, nếu như không phải là cuối cùng Thái hậu ra mặt cầu tình, chỉ sợ vị lễ khoa cấp sự ngu tới cực điểm này, hẳn là bị Bệ Hạ đánh chết tại chỗ!
Không ai biết, phía sau vị lễ khoa cấp sự này có bối cảnh Tín Dương, cũng không người nào biết, Bệ Hạ cuối cùng tức giận, đến từ chính việc Thái hậu ra mặt bảo lãnh.
Đối với Hoàng Đế mà nói, hắn kiêng kỵ nhất, chính là mẫu thân muội muội của mình cùng con của mình liên hợp lại, thế cục trong đó, nhất đại minh quân có tài trí mưu lược kiệt xuất lạnh lùng cho tới cường ngạnh đưa ra phản ứng, giữ lại tất cả chức quan cùng tước vị của Phạm Nhàn, đây là một loại tư thái, một loại tư thái sư tử mạnh mẽ thủ hộ lãnh địa của mình.
Nhưng quan dân Khánh quốc cũng không biết vấn đề trong cung, chuyện đình trượng vừa truyền đi, kinh đô khiếp sợ! Liên tưởng đến lần trước Đô Sát Viện buộc tội Phạm Nhàn, cũng bị đánh cho một trận đình trượng thê thảm, mọi người một lần nữa chú ý tới, Phạm Nhàn những năm qua thu hoạch được vô thượng thánh quyến, thật sự là ngay cả mấy vị hoàng tử cũng còn kém xa!
Lại liên tưởng đến thái độ hàm hồ của Bệ Hạ đối với chuyện này, mọi người bắt đầu ngươi sai, ta sai, mọi người đều sai.
Sức tưởng tượng của loài người có khi cực kỳ bần cùng, có khi lại vô cùng phong phú, lời đồn về thân thế Phạm Nhàn, bắt đầu không thể khống chế từ từ chạy sang hướng người ta không mong muốn. Về phần sau lưng những suy đoán này có thân ảnh âm u của vị lão nhân ngồi trên xe lăn kia hay không, liền không ai biết.
Tóm lại, ở tin tức mang tính chất bạo tạc thứ nhất truyền khắp kinh đô không lâu, tin tức mang tính chất bạo tạc thứ hai lại bắt đầu ở kinh đô phố lớn ngõ nhỏ lưu truyền, chỉ bất quá dân chúng nói đến tin tức kia lộ ra vẻ thần bí hơn, cẩn thận hơn, phấn khởi hơn.
"Xin hỏi ngài biết không? Tiểu Phạm đại nhân. Là con tư sanh Hoàng Đế Khánh quốc chúng ta...."
"Đúng thế, hoàn toàn là cùng một khuôn mẫu khắc ra."
"Ngài từng gặp long nhan của Bệ Hạ ư?"
"Chuyện này... Đoán. Bất quá thành thật mà nói, tiểu Phạm đại nhân kỳ tài ngút trời, văn võ song toàn, thi tài kinh diễm thiên hạ, thanh danh vô xa phất giới, nhân vật như thế... Cũng thật chỉ có Hoàng Đế Bệ Hạ anh minh thần võ của chúng ta mới có thể sinh ra."
"Ai, Thượng thư đại nhân đáng thương, có lẽ tên Phạm lão gia không được đặt tốt sao."
Tín Dương nội cung, trưởng công chúa nhẹ nhàng nhướng lông mày, khóe môi mang theo một tia mỉm cười tự giễu. Vị nữ tử kỳ diệu luôn luôn tự cho là tính toán không bỏ sót này, ở nơi này liên tiếp hai lời đồn, rốt cuộc biết chính mình phạm vào trí mạng sai lầm, Hoàng Đế ca ca của nàng nhất định bắt đầu hoài nghi ý tưởng của nàng rồi, mà đứa nhỏ gọi Phạm Nhàn kia...
"Viên tiên sinh, bổn cung không nghe ý kiến của ngươi, sai lầm rồi." Trưởng công chúa nhẹ nhàng mân một chút môi giấy, nhàn nhạt nói.
"Tiểu Phạm đại nhân thân thế kỳ lạ, thật sự ngoài dự đoán mọi người, lời đồn đầu xuân cũng đã đủ để khiếp sợ thiên hạ, không ai ngờ tới còn có đợt thứ hai."
Hôm nay cùng Hoàng Nghị sánh vai, trở thành mưu sĩ đứng đầu của Tín Dương phương diện Viên Hồng Đạo chậm rãi nói: "Thuộc hạ ban đầu khuyên công chúa tạm thời ẩn nhẫn, chính là cảm thấy tin tức Phạm Nhàn là hậu nhân Diệp gia có chút cổ quái, nhưng không ngờ sau tin tức này, là cái suy đoán làm người ta khiếp sợ như vậy. Chuyện phát sinh quá đột ngột, thế cục chuyển biến quá nhanh, chúng ta nhất thời ứng đối thất thố, thực phi chiến chi tội, là thiên ý rồi."
Trưởng công chúa hôm nay mất đi Thôi gia, phương diện ích lợi nhận lấy thương tổn không thể nghịch chuyển, chân chính bắt đầu cảm giác được năng lực của vị con rể tốt kia, ngoài tức giận, khó giữ vững tĩnh táo cư cao lâm hạ ban đầu, mà nàng phản ứng sau đó có chút thời gian quá muộn, thậm chí không hề có tác dụng, cho nên khi lời đồn thứ nhất tiến vào tai nàng, nàng không cần suy tư, thậm chí không để ý Viên Hồng Đạo ra sức phản đối, quyết định lợi dụng chuyện này, đem Phạm Nhàn lôi xuống ngựa.
Chẳng qua là Tín Dương kinh đô hai nơi liên lạc bất tiện, nàng muốn mượn miệng Thái hậu cùng tên lễ khoa cấp sự nhìn như ngu xuẩn kia, trước buộc Hoàng Đế đem chức vị của Phạm Nhàn tước bỏ, không ngờ lập tức nhận được tin tức thứ hai!
Phạm Nhàn là con tư sanh của Bệ Hạ ư?
Tin tức kia có lẽ người khác chỉ phỏng đoán, nhưng trưởng công chúa nghe được lập tức tin, bắt đầu âm thầm cười nhạo mình thật ngu xuẩn, làm sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy, cũng không hiểu được, lãng phí vô ích một con cờ ở trong triều, dùng một tia phân tình của mẫu hậu đối với mình, thất bại nhất chính là, chạm vào nghịch lân cuar Hoàng Đế Bệ Hạ, vô duyên vô cớ để cho Phạm Nhàn cứ như vậy khinh khinh xảo xảo một lần nữa đứng vững!
Suy nghĩ một chút, nội tâm tự giễu cùng hối hận, liền như rắn độc cắn xé tâm thần đệ nhất mỹ phụ nhân của Khánh quốc này.
"Diệp Khinh Mi..." Đầu của nàng bắt đầu đau, như rên rỉ bình thường tự nhủ: "Ta cả đời này, chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không bằng nổi ngươi ư, thậm chí ngay cả con của ngươi, cũng có thể dễ dàng đánh bại ta như vậy?"
Kinh đô vào đêm.
Ngũ Trúc hồi lâu không xuất hiện, che miếng vải đen, trầm mặc xuất hiện tại trong một cái hẻm nhỏ phía sau Phạm phủ.
Cuối ngõ hẻm là một quán hàng, trải lên ngọn đèn như điểm, ở trong gió rét co rúm lại, một gã hán tử mặc áo vải tầm thường đang ngồi ở trên ghế dài ngoài quán.
Trên ghế hán tử trước người không có chén, áo hắn đơn bạc, tựa như không sợ lạnh, mặt mũi bình tĩnh đến một loại trình độ quái dị, tựa như trời sanh không có vẻ mặt, còn có hai mắt lạnh lùng vô tình, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy trên thế gian này.