Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1042: Nguyên Trạng

Chương 1042: Nguyên Trạng

Lần tiếp xúc ngắn ngủi kia đã giúp hắn loại trừ được hai khả năng.

Ngay từ thời điểm đầu tiên, hắn còn tưởng rằng nhìn thấy bức tranh sẽ kích hoạt điều kiện tập kích của nó, dù sao sự biểu lộ của mắt quỷ đối với quỷ họa khá là rõ ràng, nhưng về sau hắn mới phát hiện ra mọi chuyện cũng không phải như vậy.

Trong lúc Dương Gian đang chờ đợi kết quả, bên trong khu ký túc xá, một số nữ sinh bị kẹt lại bên trong đã được đưa ra khỏi phòng ngủ. Đồng thời hoàn cảnh bên ngoài cũng thả lỏng được một chút, không có nghiêm cẩn như lúc trước.

Ngoài ra những chuyện xảy ở trong này cũng đã được báo cáo đến tổng bộ.

Chỉ là những việc đó không có quan hệ gì với Dương Gian cả.

Hiện tại hắn cần mượn cơ hội này để tiến thêm một bước, hiểu rõ quy luật giết người của quỷ họa.

- Có lẽ là hoảng sợ.

Sau khi trầm mặc gần nửa ngày, Vương Tuyền mới chần chừ nói ra một câu như thế.

- Trước đó, khi tôi quay đầu lại, trong lòng tôi có sợ hãi, sợ quỷ sẽ đuổi theo tôi, kết cục là quỷ đã để mắt đến tôi thật.

- Hoảng sợ?

Ánh mắt Dương Gian trầm xuống.

Lại là tình huống này hay sao?

Dương Gian lại nói tiếp:

- Bởi vì sợ quỷ, cho nên quỷ liền đến giết ông? Quy luật của nó là sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó?

- Cũng có khả năng như vậy, bởi vì trước đó nữ sinh bên trong căn phòng ngủ số 402 hẳn cũng sợ hãi muốn chết. Nhưng cũng không phải khả năng này, bởi vì số lượng người sợ hãi không phải chỉ có một mình nữ sinh kia, bên phía tôi cũng phát hiện ra hai nữ sinh trốn bên trong phòng ngủ, nhưng hai cô gái kia không hề bị quỷ tập kích.

Vương Tuyền suy đoán:

- Có lẽ điều kiện là phải gặp quỷ trước, sau đó hoảng sợ?

Nhìn thấy trước rồi đến hoảng sợ?

Dương Gian cảm thấy suy đoán này hợp lý hơn rất nhiều so với mấy cái trước. Nhưng hắn biết đây nhất định không phải là đáp án thức sự, bởi vì có rất nhiều người phù hợp với điều này những quỷ không có tập kích.

Ví dụ như hai người đội viên kia.

Cũng đã gặp quỷ, cũng phát sinh sợ hãi, nếu bọn họ phù hợp với điều kiện của quỷ thì đã sớm bị quỷ giết chết rồi.

Ngay lúc này có một người nhân viên chạy vào báo cáo.

- Đội trưởng, bên phía tổng bộ ra lệnh cho chúng ta lập tức mang bức tranh qua.

Dương Gian cũng lấy lại tinh thần từ trầm tư, hắn nói:

- Đem chuyện này báo cáo đi, để đám người của tổng bộ đi phân tích. Bảo với bọn họ là có đáp án hay suy đoán gì đó thì nhớ báo cho tôi biết. Hôm nay mọi chuyện dừng lại tại đây.

Hắn cảm thấy bản thân sẽ suy đoán ra được thứ gì.

Dù sao hắn cũng chỉ nhìn thấy có một mình Vương Tuyền bị quỷ tập kích, đồng thời trong đoạn thời gian ngắn ngủi kia, Vương Tuyền làm bất cứ động tác nào hắn đều nhìn thấy rõ.

Vương Tuyền nói:

- Vậy, Dương tiên sinh, tôi liền đi trước một bước, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp mặt.

Dương Gian lạnh lùng trả lời:

- Được.

Vương Tuyền lập tức mang theo hai người đội viên, chuẩn bị áp giải bức tranh về tổng bộ.

Lúc này Dương Gian đột nhiên nói:

- Khoan, chờ một chút.

Vương Tuyền dừng chân lại:

- Dương tiên sinh, còn có chuyện gì sao?

Dương Gian nói:

- Lưu lại cho tôi một đôi bao tay đi.

Vương Tuyền hơi chút sững sờ, cúi đầu nhìn một lát, sau đó lập tức gỡ đôi bao tay ra:

- Nếu Dương tiên sinh có cần thì ngài có thể xin với tổng bộ, tôi tin rằng với chút yêu cầu nho nhỏ này tổng bộ sẽ đáp ứng Dương tiên sinh.

Dương Gian nói:

- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không muốn vì chuyện nho nhỏ này mà phải liên hệ với Tào Duyên Hoa. Chỉ cần một chiếc là được, bàn tay này của tôi không thể đụng chạm bậy bạ được, nên bình thường hơi bất tiện.

- Tôi hiểu, tôi hiểu mà, vậy tôi liền đưa lại chiếc bao tay này cho Dương tiên sinh. Hi vọng nó sẽ phù hợp.

Vương Tuyền trực tiếp đưa đôi bao tay cho Dương Gian, đồng thời ánh mắt nhịn không được mà nhìn vào bàn tay kia của hắn.

Một bàn tay có màu da khác với những chỗ khác, trắng bệch, giống như bàn tay của người chết vậy, sau đó dùng một phương thức quỷ dị nào đó để cưỡng ép ghép nó lên trên người.

Ngay cả quỷ họa cũng có thể áp chế, xem ra thứ này hẳn là quỷ.

- Được rồi, lần này không còn việc gì nữa, ông cứ đi đi.

Dương Gian lập tức đeo bao tay vào bàn tay quỷ.

Bao tay màu vàng óng dính chặt vào bàn tay, cực kỳ mềm mại, nhưng có hơi nặng một chút. Trọng lượng của nó khá lớn, khiến cho người ta phải nghi ngờ, thứ này có phải là được làm từ vàng hay không.

Vấn đề kỹ thuật thì không cần bàn.

Chỉ với trọng lượng của nó thôi, nếu bán ở bên ngoài thị trường thì ít cũng phải cả trăm vạn, dù sao hiện tại giá vàng đã đạt đến một cấp độ khiến cho người ta không dám nhìn nữa rồi.

"Tên Tào Duyên Hoa kia đừng có nghĩ ở sau lưng là mình chiếm chút tiện nghi nhỏ là được. Lần này coi như mình làm công nhân miễn phí cho bọn họ rồi. Nếu không phải chuyện này có liên quan đến Miêu Tiểu Thiện, thì ai rảnh hơi đâu mà đi quản chuyện này. Hiện tại chỉ cần trả có một đôi bao tay thôi, ông ta hẳn nên cảm thấy bản thân đã kiếm lợi rất nhiều. Tiền công của mình không hề rẻ đâu."

Dương Gian âm thầm nghĩ, sau đó lập tức mang chiếc bao tay còn lại vào.

Nếu không phải vậy thì đôi tay mang bao tay sẽ có chút khác biệt, người ngoài nhìn vào đều sẽ biết là bàn tay kia có vấn đề.

- Quả nhiên đã thành công ngăn cách sự ảnh hưởng của bàn tay quỷ.

Dương Gian dùng tay sờ sờ cằm, nhưng không còn cảm nhận được loại cảm giác quỷ dị kia nữa. Sau này hắn có thể yên tâm một chút khi tiếp xúc với những thứ khác.

Thế nhưng cũng có một điều bất tiện là, sau này mỗi khi đánh nhau với người ta hắn cần phải cởi bao tay trước, điều này sẽ khiến người ta phát hiện ra.

"Mà thôi, tạm thời cứ để thế đi."

Dương Gian nhìn thấy khúc nối giữa bàn tay quỷ và bản thân thì hơi lắc lắc đầu. Cánh tay này giống như cỗ thi thể sắp sửa hư thối, làn da chuyển sang màu đen, đồng thời còn tỏa ra một mùi thi thối nhàn nhạt.

Đây là do bị Cảnh sát quỷ ăn mòn, ngay cả con quỷ của Cao Chí Cường cũng không thể khôi phục lại được.

Cũng may, bên trong cánh tay này có dung nhập thêm cây đinh đóng quan tài mà Vương Tiểu Minh chế tạo ra. Ở một mức độ nào đó nó có được đặc tính của quan tài quỷ. Mặc dù nhìn thì thấy nó khá kinh dị, nhưng dường như không còn dấu hiệu cho thấy nó tiếp tục chuyển biến xấu nữa rồi.

Hơi lôi nhẹ ống tay áo, nhằm che khuất đi chỗ khác thường kia.

Sau đó Dương Gian bình thản rời đi khỏi khu ký túc xá.

Công việc dọn dẹp hiện trường không cần hắn phải quản, chỉ cần xử lý xong chuyện linh dị là hắn có thể phủi mông rời đi.

Nếu còn có phát hiện gì mới, thì Dương Gian tin chắc rằng Vương Tuyền sẽ nhanh chóng thông báo cho hắn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch