Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 312: Tấm Da Trợ Giúp

Chương 312: Tấm Da Trợ Giúp

- Tiểu Cường, hiện tại nhanh chóng chạy đến chỗ của anh ngay.

- Không tôi sẽ không đến cái phòng thí nghiệm đáng chết đó. Tôi không quên những gì mà anh đã làm đối với tôi. Hiện tại cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của tôi không phải là do anh ban tặng hay sao. Tôi coi anh là anh nhưng anh lại coi tôi là một vật thí nghiệm.

Vương Tiểu Cường nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

- Hiện tại anh còn muốn làm cái gì nữa? Anh áp mấy cái thí nghiệm chết tiệt kia của anh lên tôi nữa?

Giọng của Vương Tiểu Minh cực kỳ tỉnh táo, uy nghiêm:

- Dương Gian muốn giết em, nếu em còn tiếp tục ở lại cái câu lạc bộ thì chết chắc, không muốn chết thì lăn tới chỗ này cho anh. Lần này em đã gặp rắc rối lớn rồi, bên trên đã ngầm đồng ý cho hành động của Dương Gian. Đồng thời còn dốc toàn lực phối hợp với cậu ta, trong trường hợp bắt buộc bọn họ sẽ điều động Cảnh sát Quốc tế phối hợp hành động.

- Hiện tại nếu em còn ở lại thành phố Đại Xương thì chỉ còn một con đường chết, chỉ có đến phòng thí nghiệm của anh, Dương Gian mới không thể giết chết em.

Vương Tiểu Cường quát:

- Chuyện của tôi không cần anh phải quản, nếu Dương Gian muốn giết tôi thì cứ đến? Tôi cũng là ngự quỷ nhân.

Vương Tiểu Minh nói:

- Con quỷ trong cơ thể của em không chống đỡ được lâu đâu, hiện tại không phải là lúc mạnh miệng.

Vương Tiểu Cường nói:

- Chuyện của tôi không cần anh lo.

Vương Tiểu Minh nhịn không được phải nổi giận.

- Tên phế vật này, mày muốn cho anh mày phải tức chết phải không? Lập tức cút về phòng thí nghiệm cho tao.

“Phanh!”

Nhưng còn chưa nói xong, Vương Tiểu Cường đã quẳng mạng chiếc điện thoại ở trong tay xuống đất khiến nó vỡ nát. Hắn ta cầm lấy một chai rượu, vừa tu vừa gào thét một cách điên cuồng.

- Tôi không phải là phế vật.

- Tôi không phải là phế vật, tôi không phải.

Sau khi say rượu, hắn ta ngồi bất lực ở dưới mặt đất, ôm đầu khóc hu hu. Vương Tiểu Cường cảm thấy một loại cảm giác bất lực cùng hoảng sợ đối với cái chết. Hắn ta biết Dương Gian sẽ tìm đến và giết mình. Mặc dù hắn ta rất muốn chạy trốn nhưng tôn nghiêm lại không cho phép bản thân hắn ta làm như thế.

Vương Tiểu Cường không muốn làm một con chó nhà có tang, trốn đông trốn tây. Hắn ta cũng không muốn chạy qua phòng thí nghiệm quỳ xuống cầu xin Vương Tiểu Minh che chở.



Ban đêm, Dương Gian đứng một mình trên tầng 5 biệt thự. Hắn đứng cạnh khung cửa sổ, nhìn về hướng thành phố Đại Xương, nơi đang thắp lên những ngọn đèn sáng trưng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

“Việc tiêu diệt tên Vương Tiểu Cường cũng không khó lắm, hắn ta cũng không có uy hiếp nhiều với mình. Nhưng rất khó để tiêu diệt Diệp Phong, dựa vào năng lực hiện tại của mình vẫn có chút miễn cưỡng.”

"Nếu tiêu hao thời gian với Diệp Phong, có lẽ sẽ tiêu diệt được đối phương. Nhưng làm vậy bản thân sẽ chịu tổn thất khá lớn. Đây không phải sự lựa chọn sáng suốt. Ngay cả khi mình có tấm gương quỷ với khả năng phục sinh lần nữa thì việc đó cũng khá nguy hiểm."

Chỉ có thể coi tấm gương quỷ như một lá bài tẩy cuối cùng, không được ỷ lại vào nó quá nhiều, trong lòng Dương Gian vẫn còn sự cố kỵ rất lớn.

Ví dụ như sau khi hồi sinh lại thì trong người của hắn còn có hai con lệ quỷ bản thân hắn đang khống chế nữa chăng. Hay sau khi bản thân hắn sống lại sẽ bị cánh tay quỷ bắt lại như tình trạng của Trương Vĩ, khiến cho bản thân bị kẹt trong tấm gương, phục sinh thất bại.

Không thể lấy tính mạng bản thân đặt cược một cách tùy tiện. Một khi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, bản thân hắn khó có cơ hội làm lại lần hai. Lựa chọn chính xác nhất và tốt nhất hiện tại là tăng cường thực lực của hắn.

Dương Gian nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng phía xa xa trong thành phố Đại Xương, trong lòng thầm quyết định.

"Nếu bản thân đã trở thành ngự quỷ nhân, quỷ hòa một thể với mình rồi. Như vậy sẽ khó có khả năng để tước đoạt lệ quỷ trong người mình ra ngoài. Nếu đã vậy, mình chỉ có thể cố gắng đi đến cuối con đường mà thôi. Tương lai như thế nào không cần quan tâm quá, nhưng hiện tại mình sẽ không cho phép có thứ gì đó uy hiếp đến an toàn của bản thân."

Hắn muốn giữ vững tiểu khu Quan Giang này, về sau chỗ này đã được coi là nhà của hắn. Thậm chí hắn còn có ý định chuyển toàn bộ những anh em thân thích, bạn bè đến ở chỗ này. Nhằm tìm kiếm cho bản thân và gia đình một chỗ sinh hoạt an toàn khi chuyện linh dị bùng nổ trên toàn thế giới.

Việc xuất hiện của Vương Tiểu Cường và Diệp Phong không chỉ là hành động ám sát đơn giản, bọn họ đang phá hư lý tưởng, mộng tưởng của bản thân Dương Gian.

Dương Gian lần nữa nhớ đến tấm da quỷ dị kia.

"Muốn tăng cường lực lượng của bản thân mình thì chỉ còn một cách mà thôi, kiếm đáp án từ tấm da. Những gì mà tấm da kia biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của bản thân mình."

Dù hắn đặt tấm da kia vào chiếc hộp bằng vàng và hàn kín lại, quyết định sau này sẽ không có ý định dùng đến nó nhưng Dương Gian vẫn không vứt nó đi, điều này có thể thấy được, tác dụng tấm da kia đã cắm sâu vào trong tâm trí của hắn. Dương Gian không thể vứt bỏ nó một cách dễ dàng được.

Hắn đoán rất có thể tấm da này là một con quỷ, nếu bản thân hắn lọt vào vị thế cùng đường mạt lộ, ngay cả quỷ hắn cũng phải sử dụng thôi.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Bằng vào những thứ có trong tay của mình. Bất kể là quỷ dây thừng, tấm gương quỷ hay cuộc điện thoại của quỷ gõ cửa đều không đủ để giết chết Diệp Phong. Áo quỷ trên người của tên kia quá mức quỷ dị, nó có thể ngăn cản quỷ tấn công. Năng lực của răng quỷ vẫn chưa biểu hiện ra toàn bộ. Một khi hai con quỷ của hắn ta xuất toàn lực, có lẽ mình chỉ có thể sử dụng quỷ vực để bỏ trốn."

Dương Gian hiểu được sự thiếu hụt của bản thân, dù năng lực này khá quỷ dị nhưng thiên hướng của nó chủ yếu là tự vệ, nghĩ xong hắn quay người mở cánh cửa bên cạnh.

Dương Gian đi vào phòng lấy chiếc hộp bằng vàng kia. Hắn không do dự chút lập tức mở nó ra. Tấm da màu nâu đen mang theo mùi hôi thối nhàn nhạt của xác chết hiện ra trước mặt hắn.

Tấm da này chẳng có điểm nào bất thường hết nhưng hắn không thể nào quên được những gì đã xảy ra ở trong thôn Hoàng Cương, tấm da không có chút đặc biệt nào có thể nuốt gọn một con quỷ, mà con quỷ kia hoàn toàn không có chỗ trống nào để phản kháng.

Ngay cả quỷ mà nó cũng có thể giết chết một cách dễ dàng như vậy, huống chi là người. Cho nên mỗi khi sử dụng tấm da này, Dương Gian đều có một chút cảm giác hoảng sợ cùng khiếp vía.

Dương Gian trầm giọng nói:

- Hiện tại mày biết tao muốn cái gì, tao không nói nhảm nữa, nói tao biết cách tăng cường lực lượng. Lần này mày không được phép nói bậy nói bạ, hiện tại tao không có kiên nhẫn ngồi tám với mày đâu. Nếu mày không nói thì ngày mai mày sẽ được đưa đến đáy biển Thái Bình Dương, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, không bao giờ xuất hiện trên thế giới này nữa.

Nếu lúc hắn cần sự hỗ trợ mà tấm da này không có cách gì để giúp, như vậy hắn không chút do dự nào mà hủy tấm da này. Bởi vì việc giữ tấm da này không có chút giá trị nào.

Tấm da không có động tĩnh gì nhưng ba phút sau, phía trên tấm da bắt đầu xuất hiện chữ viết màu đen.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch