Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 746: Trương Lôi Ăn Quỷ

Chương 746: Trương Lôi Ăn Quỷ

Sau khi bỏ cái bình kia xống, Vạn Đức Lộ cũng thầm thở phào trong lòng. Sau đó dùng bộ dạng quen thuộc đánh giá phòng nghỉ của Dương Gian.

- Khách sạn này không hề tệ đấy chứ, phong cảnh cũng tốt. Chỗ này có thể quan sát được hết toàn bộ thành phố Đại Kinh. Hơn nữa phòng cũng rất lớn, đều có quy cách như phòng tổng thống. Đại ca, đãi ngộ của cậu được đó chứ. Bình thường, nếu muốn ở bên trong một căn phòng như thế này cũng phải tốn hơn tám vạn một ngày đó. Ngay cả tôi cũng không dám ở.

Dựa vào tài lực của ông ta, chắc chắn ở được những chỗ này. Sỡ dĩ ông ta tỏ ra như vậy là bởi vì ông ta muốn vuốt mông ngựa để dễ dàng lôi kéo quan hệ với Dương Gian. Có thể khỏi nghiệp từ hai bàn tay trắng và trở thành một tổng giám đốc của công ty lớn, sao ông ta không có nhiều bản lĩnh khác. Cơ mà năng lực xã hội của ông cũng không phải dạng kém cỏi.

- Tốt nhất ông nên nói nhỏ một chút, lỡ làm phiền đến người ở tầng dưới thì người ta sẽ cầm đao lên chém ông đó.

Dương Gian mở túi hành lý ra, sau đó sửa sang lại số vũ khí bên trong, đồng thời cầm chiếc hộp bằng vàng chứa tấm da màu nâu ra, sau đó nhét vào trong người. Kể từ giờ phút này trở đi, thứ đồ chơi này sẽ phải luôn luôn ở trên người của hắn, không được rời nửa bước. Mặc dù hắn không có yên lòng đối với tấm da màu nâu nhưng càng bất an hơn với hoàn cảnh xung quanh hơn.

Vạn Đức Lộ hơi kinh hãi:

- Không khoa trương đến mức đó chứ?

Dương Gian nói:

- Khách sạn Bình An nằm ở trong khu vực phồn hoa nhất của thành phố Đại Kinh. Chẳng lẽ ngay khi tiến vào bên trong khách sạn mà ông không phát hiện ra cái gì hay sao?

- Phát hiện cái gì?

- Số lượng người ra vào chỗ này cực kỳ ít, sinh ý cũng rất quạnh quẽ. Điều này không hợp với lẽ thường một chút nào. Đồng thời bảo vệ cũng tốt, phục vụ viên cũng vậy, bọn họ đều không giống người bình thường... Bọn họ giống với những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp hơn. Với lại nếu bên trên đã cố ý sắp xếp tôi vào ở trong chỗ này, cũng có nghĩangười vào ở trong chỗ này không thể nào là người bình thường được. Nói không chừng bọn họ cũng giống như tôi, đều là ngự quỷ nhân.

Dương Gian lấy ra một khẩu súng lục giắt lên người rồi cất kỹ túi hành lý:

- Không phải ngự quỷ nhân nào cũng có thể dễ nói chuyện và tiếp xúc được như tôi đâu. Đầu của bọn họ không được bình thường, một khi chịu phải thứ gì đó kích thích, việc làm ra một số hành động quá khích cũng là điều bình thường. Hơn nữa ông chỉ là một dân đen, bọn họ càng không cần phải cố kỵ gì cả.

Máu lạnh, giết người như ngóe, không phải không có ngự quỷ nhân nào như vậy. Bất cứ ngự quỷ nhân nào cũng đều chịu ảnh hưởng bởi lệ quỷ về một phương diện nào đó. Cho nên tinh thần về phương diện này của bọn họ cực kỳ thất thường, hoặc ít hoặc nhiều có chút không bình thường.

Dương Gian tự cho là ý thức của bản thân vẫn còn có thể thanh tĩnh, đồng thời đây cũng là điểm mạnh của hắn, điểm hơn những ngự quỷ nhân khác. Thế nhưng cái này chỉ là hiện tại mà thôi... Cuối cùng hắn cũng không thể nào tránh khỏi việc bị lệ quỷ ảnh hưởng. Với lại hiện tại thân thể của hắn đang càng ngày càng xấu, bản năng của quỷ ảnh dần ảnh hưởng đến hắn. Vì thế mục đích chính của chuyến đi đến thành phố Đại Kinh lần này của hắn là giải quyết vấn đề cơ thể.

- Sẽ không…không dọa người như vậy chứ.

Vốn tâm trạng của Vạn Đức Lộ vừa mới dần ổn định, sau khi nghe hắn nói như vậy nó lại lập tức cuộn lên.

- Lá gan của ông nhỏ thật. Nếu có người muốn giết ông, dù ông có trốn cũng không thoát được đâu.

Dương Gian bỏ lại một câu, không thèm để ý đến ông ta mà đi ra mở cửa phòng. Trước khi mở cửa hắn có nhìn thông qua lỗ nhỏ trên cửa nhưng không nhìn thấy một ai ở bên ngoài. Dù vậy tiếng đập cửa lại liên tục vang lên, Dương Gian nhíu nhíu mày. Nếu không do tần suất tiếng gõ cửa chẳng giống với thứ ở trong trí nhớ của Dương Gian, hắn còn cho rằng bản thân đã gặp phải chuyện linh dị nào rồi.

"Không có một ai nhưng cửa lại bị gõ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là thành phố Đại Kinh không có chuyện linh dị xảy ra hay sao? Chẳng lẽ mình là một người xui xẻo cho nên mới gặp phải? Hay là có ai đó đang giở trò đùa giỡn với mình?"

Nếu là cái trước thì không sao? Nhưng cái sau, thì có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà tặng cho người đùa giỡn kia một phát đạn.

Dương Gian suy nghĩ một hồi.

Trong lúc này tiếng gõ cữa vẫn còn vang lên, dường như có ai đó một mực đứng ở bên ngoài. Sắc mặt Dương Gian hơi động, sau đó mở cửa ra. Có điều trong lòng vẫn rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Hắn không tin ở trong khách sạn Bình An của thành phố Đại Kinh, một thành phố an toàn lại có chuyện linh dị. Hắn vẫn có chút lòng tin đối với khả năng của tổng bộ. Bọn họ sẽ không đến mức chỉ có mỗi một thành phố nhỏ như thành phố Đại Kinh mà bọn họ che chở không được. Lúc trước hắn nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa sổ thì không nhìn thấy ai. Có điều khi mở cửa ra, bên ngoài lại có một người thanh niên đang nở một nụ cười khá cứng nhắc. Trông người này chẳng khác gì một cỗ thi thể đang đứng trước cửa.

"Quỷ? Không, là ngự quỷ nhân."

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Dương Gian đã nhận ra được thân phận của người này.

- Có chuyện gì?

- Xin chào, ngài khỏe chứ, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trương Lôi. Lần này tôi đến thành phố Đại Kinh là để tham gia huấn luyện của Cảnh sát Quốc tế. Tôi nghe nói là có Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian mới vào ở khách sạn, tôi đến chào hỏi một tiếng cho thỏa lòng tò mò. Mong là hành động lần này của tôi sẽ không tạo ra phiền phức cho ngài.

Người thanh niên tên gọi là Trương Lôi kia vội vàng giới thiệu bản thân.

Trương Lôi?

Dương Gian lập tức lục lọi những danh sách về những Cảnh sát Quốc tế có ở trong tư liệu của tổng bộ mà hắn nhớ ở trong đầu.

"Người ăn quỷ, Trương Lôi."

Hắn đột nhiên nhớ đến một phần hồ sơ có ghi như vậy, vì thế híp mắt nói:

- Trên hồ sơ có bảo là cậu khá đặc thù, con quỷ mà cậu khống chế có thể ăn những con quỷ khác.

Trên khuôn mặt cứng ngắc và tái nhợt kia của Trương Lôi tỏ ra mấy phần kinh ngạc.

- Không nghĩ tới là ngài có đọc qua hồ sơ của tôi.

Dương Gian nói:

- Tôi cũng từng gặp phải thứ có năng lực ăn quỷ, nhưng thứ đó lại không phải con người.

Trương Lôi gật đầu nói:

- Là con quỷ chết đói ở bên trong chuyện linh dị của thành phố Đại Xương đúng không? Đúng là thứ này hơi hơi giống với tôi. Cũng vì vậy cho nên tôi muốn thỉnh giáo ngài một số chuyện.

- Hôm nay tôi không rảnh, để ngày mai đi.

Dương Gian cũng không có từ chối, cũng chẳng hề đồng ý mà trì hoãn thời gian.

- Vậy à... Được rồi. Thế ngài mai tôi lại tới gặp ngài sau. Xin lỗi vì đã làm phiền.

Khuôn mặt cứng ngắc kia của Trương Lôi phải run rẩy hai lần mới có thể thu hồi lại nụ cười, hắn ta quay người rời đi.

Sắc mặt Dương Gian hơi động:

"Ngay cả biểu hiện cơ bản mà hắn ta cũng không thể nào khống chế được? Hiện tại hắn ta chẳng khác gì một cỗ thi thể rồi. Xem ra tình hình của hắn ta đang rất tồi tệ."

Ăn quỷ?

Quỷ chết đói có thể ăn được quỷ, tấm da màu nâu cũng vậy.

Tên Trương Lôi này chỉ là ngự quỷ nhân, dựa vào cái gì mà hắn ta có thể ăn được quỷ chứ? Chẳng lẽ hắn ta coi quỷ là đồ ăn trên bàn hay sao mà đòi muốn ăn thì ăn chứ? Ngay cả khi ngự quỷ nhân bỏ lệ quỷ lung tung vào bên trong cơ thể cũng không thể nào trở thành ngự quỷ nhân khống chế hai, ba con lệ quỷ được. Kết cục của việc này chỉ có cái chết.

Mặc dù trên hồ sơ của Cảnh sát Quốc tế không ghi quá nhiều thông tin về năng lực ăn quỷ của Trương Lôi, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến suy đoán của hắn.

Trường hợp của tên Trương Lôi này chỉ có thể có hai khả năng xảy ra. Một là con lệ quỷ trong người muốn để hắn ta sống sót, như trường hợp của Triệu Khai Minh vậy. Nó muốn lợi dụng hắn ta để thu thập lệ quỷ, cuối cùng ấp ủ ra một thứ với cấp độ kinh khủng.

Hai là... Năng lực của hắn ta rất cường đại, nhưng chỉ cần sử dụng mấy lần là lệ quỷ sẽ khôi phục lại.

Bất kể là khả năng nào thì hắn đều không nên tiếp xúc quá gần với tên Trương Lôi này. Bởi vì điều này không hề mang đến cho hắn bất cứ chỗ tốt nào, chỉ mang đến phiền phức thôi.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

"Hắn ta tỏ ra khách khí với mình là vì mình từng giam giữ quỷ chết đói, có cùng năng lực ăn quỷ với hắn ta? Hắn ta kiêng kỵ mình, đồng thời lại muốn tìm kiếm phương pháp giải quyết lệ quỷ khôi phục từ trên người của mình."

Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến tình trạng hiện tại của bản thân.

"Xem ra số lượng người đồng bệnh tương liên không chỉ có một."

Thân thể của hắn cũng đang có vấn đề, đồng thời nó cũng đang không ngừng tiếp cận đến cái chết. Rốt cuộc đến cuối cùng có bao nhiêu ngự quỷ nhân có thể sống sót trong một đống lớn kia thì không có một ai biết được, có lẽ chỉ có trời mới biết mà thôi.

Đóng cửa lại, Dương Gian quyết định trước tiên nên xử lý chuyện của Vạn Đức Lộ, ông ta vẫn còn tình báo mà hắn cần.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch