WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 747: Lai Lịch Hồn Bình 1

Chương 747: Lai Lịch Hồn Bình 1

Vạn Đức Lộ ngồi trên ghế sa lon, trầm mặc một hồi lâu, dường như để suy nghĩ cách diễn đạt sao cho ổn. Sau khi ổn định lại được tâm trạng rồi thì ông ta mới bắt đầu nói về lai lịch của chiếc bình.

- Nói đến cái bình này, không, hẳn là hồn bình. Nói đến hồn bình thì phải bắt đầu nói từ một người bạn của tôi. Thời gian đại khái của chuyện này là khoảng ba ngày trước....

Sắc mặt Dương Gian bình tĩnh ngồi ở một bên nghe ông ta nói chuyện. Nhưng đột nhiên giống như hắn nhớ đến cái gì đó, nên vội vàng phất phất tay và nói:

- Khoan, từ từ đã. Thiếu tý nữa là tôi quên mất việc này.

Vạn Đức Lộ lập tức sững sờ nhìn hắn.

Dương Gian cũng không có quan tâm đến ánh mắt kia của ông ta. Hắn chỉ mở mắt quỷ ra, quét một vòng xung quanh toàn bộ căn phòng tổng thống. Chờ sau khi con mắt quỷ kia nhắm lại, trước mặt của hắn là một đống linh kiện điện tử, đủ mọi thể loại, kiểu dáng.

Hắn thầm lắc lắc đầu.

"Việc lúc nãy của Lưu Tiểu Vũ lại thành câu nhắc nhở cho mình. Ngay cả đồ trong phòng của mình mà tổng bộ cũng có thể xâm nhập vào bên trong được. Huống chi hiện tại bản thân đang ở bên trong thành phố Đại Kinh, đồng thời còn ở trong địa bàn mà người ta sắp xếp cho hắn. Cho nên tổng bộ có lắp đặt một số thứ để nghe lén là chuyện không thể không có. Nếu mình không để ý đến mà ngồi ở đây nói hết mọi chuyện, chắc tổng bộ sẽ biết hết toàn bộ bí mật của mình."

Nhưng thiết bị nghe trộm này đều được đặt ở những nơi cực kỳ bí ẩn, nếu không nhờ hắn có được quỷ vực. Dương Gian sẽ không thể nào tìm kiếm ra chúng được.

Vạn Đức Lộ trợn tròn hai mắt:

- Máy nghe trộm? Cái này... Cái này, cũng quá nhiều rồi.

Dương Gian nói:

- Không cần phải nói đến chuyện này, ông nói tiếp đi.

Nghe vậy Vạn Đức Lộ lập tức gật đầu, sau đó kể ra hết toàn bộ những gì mà ông ta đã trải qua ba ngày này. Quá trình cụ thể của chuyện này cũng không hề phức tạp, ngược lại còn phải nói là khá đơn giản. Bởi vì mấy năm gần đây ông ta có say mê đồ cổ, cũng có kết giao với một người mua bán đồ cổ.

Ba ngày trước, Vạn Đức Lộ và người bạn này đi đến đường phố buôn bán đồ cổ của một thị trấn nào đó. Bởi vì người bạn kia của ông ta nhận được tin trong thị trận này mới xuất hiện thêm một lô đồ cổ. Mỗi món đều là trân phẩm khó cầu, điều này khiến cho ông ta cảm thấy hứng thú nên cố tình đến thu mua.

Dương Gian chỉ chỉ vào cái bình và nói:

- Nói như vậy có nghĩa ông thu mua được cái bình này ở trên đường phố của cái thị trấn đó?

Vạn Đức Lộ gật đầu:

- Đúng là như thế. Tôi mua cái bình này với giá ba vạn. Người kia vẫn còn nhiều món đồ cổ quý hơn, có 10 vạn, 20 vạn cũng có...

Con mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

- Ông có thể nghe ngóng được lai lịch của chiếc bình này không? Tôi cần biết được lai lịch cụ thể của nó trước khi nó bị bán đi.

Vạn Đức Lộ nói:

- Thực ra tôi cùng người bạn kia chỉ nghe ông chủ của đám đồ này nói qua mà thôi. Xuất xứ của đám đồ cổ này là một ngôi làng gần đó. Ông ta bảo có người trong làng tháo dỡ tổ trạch, đột nhiên phát hiện bên dưới nền nhà có chôn giấu một đống đồ cổ. Sau đó người kia thiếu tiền nên mang lên phố cổ để bán. Tôi và người bạn của tôi đến sau, đã bỏ qua mất cơ hội mua bán, chúng tôi đành phải trả giá cao để mua lại từ mấy người bán đồ cổ.

Dương Gian gõ gõ tay lên bàn rồi nói:

- Tôi cần tin tức về đám đồ cổ kia. Còn cái bình này, nếu ông gặp bất cứ cái bình nào có kiểu dáng và phong cách như thế, ông và người bạn kia của ông cứ mua ngay cho tôi, dùng bao nhiêu tiền cũng được, không cần tiết kiệm.

Vạn Đức Lộ vỗ ngực, nở một nụ cười tự tin và nói:

- Chút tiền lẻ đó sao lại để đại ca cậu được chứ. Tôi sẽ gọi điện cho người bạn kia của tôi, bảo hắn ta chạy đến đó một lần để mua hết toàn bộ những món đồ cổ phù hợp với điều kiện của cậu.

Bản thân ông ta là tổng giám đốc của một chuỗi nhà hàng lớn, chút tiền đó không là gì với ông ta cả. Với lại hiện tại không phải là lúc ông ta nên tiết kiệm tiền, nếu ông ta không bàn giao lại chuyện này cho Dương Gian thì khó mà biết được rằng mạng của ông ta có còn giữ được nữa hay không.

Dương Gian chỉ tay vào chiếc bình kia rồi nói:

- Sau khi ông mua được đồ cổ, không cần đưa đến cho tôi, cũng không được phép mở nắp ra. Cứ đập nát nó cho tôi. Nếu trong cái bình kia là một lớp vàng, đó là thứ mà tôi muốn tìm. Loại bình này cực kỳ khác biệt, không khó để phân biệt. Với lại chắc ông cũng hiểu bên trong nó chứa cái gì rồi chứ.

- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.

Vạn Đức Lộ nhịn không nổi phải đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hiện tại chỉ có một chiếc hồn bình mà mọi chuyện đã náo động đến mức này. Nếu thêm mấy cái nữa, chẳng phải cái thị trấn nhỏ kia phải xảy ra chuyện lớn rồi.

Có trời mới biết được đám người ngu muội, không hiểu ở đấy có ai mở nắp bình khiến con quỷ chạy ra ngoài không?

Nghĩ vậy, ông ta vội vàng cầm điện thoại, nhanh chóng gọi điện cho người bạn kia.

"Dựa theo tình huống lúc này mà suy xét, có vẻ cái này là do ngự quỷ nhân trước kia bắt được lệ quỷ và bỏ nó vào trong. Hiện tại bị một số người không biết gì lôi ra, còn tưởng đồ cổ nên mới bán, chuyện này chẳng khác gì một vở kịch vui cả. Lúc trước hẳn đám ngự quỷ nhân kia đã tính đến chuyện này nên mới dùng một lớp gốm sứ ở bên ngoài để che đậy cái bình bằng vàng kia. Chỉ là vốn bọn họ nghĩ sẽ không có ai chú ý đến cái bình đen thui này. Nhưng không nghĩ tới hiện tại đồ cổ có giá đến vậy, chôn dưới đất rồi mà còn bị con cháu đời sau móc ra bán."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.