Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 765: Thi Thể Mỹ Hảo 2

Chương 765: Thi Thể Mỹ Hảo 2

Sau khi tra xét rõ hơn, hắn phát hiện đây thật sự không phải kết quả hắn mong muốn. Điều này khiến Vương Gian thấy vọng và không cam lòng.

Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?

Chẳng lẽ Lâm Sơn không phải hung thủ?

Không, không có khả năng. Cô ấy mất tích ở trường học, ngoài Lâm Sơn ra chẳng còn lý do gì khiến một người đang sống sờ sờ biến mất một cách quỷ dị, một chút dấu tích cũng chẳng có.

Sắc mặt Vương Gian biến hoán không ngừng, đi một vòng nhưng vẫn không phát hiện ra người hắn muốn.

Đã thế hắn chỉ có thể rời đi thôi.

Ngay lúc hắn đẩy thi thể bên cạnh ra, chuẩn bị quay về thì một cái xác khác nổi lên.

Cái xác này không thể phân biệt nam hay nữ, cũng chẳng mặc quần áo gì cả. Thi thể không có bất kỳ đặc điểm gì để nhận dạng, trừ phi xét nghiệm DNA ra thì chẳng thể dùng mắt thường mà nhận ra.

Có điều khi trông thấy thi thể, Vương Gian lại cứng đờ.

Hai mắt Vương Gian nhìn chòng chọc vào móng tay và móng chân được vẽ hình heo con tinh nghịch đáng yêu. Đoán chừng kiểu cách này chỉ có nữ sinh mới yêu thích và sử dụng mà thôi.

- Lâm Sơn, mày không bằng súc sinh.

Vương Giang gắt gao nắm hai tay, cắn răng, trầm mặc một hồi lâu mới đột nhiên rống lớn một tiếng.

Chứng cớ đã có, triệt để chứng minh phỏng đoán lúc trước của hắn đều chính xác.

Những người mất tích ở trường học, bao gồm của Mỹ Hảo đều do Lâm Sơn sát hại.

- Vương Giang, đừng có la hét bậy bạ. Phía dưới có người đang làm việc, cậu như thế sẽ dọa họ chạy mất đấy.

Trương Lôi nghe được thanh âm thì nhanh chóng chạy tới. Hắn cho rằng có chuyện gì xảy ra, chẳng ngờ là Vương Giang bộc lộ cảm xúc.

Ngự quỷ nhân không thể tùy tiện mất khống chế, việc này là nguy hiểm tiềm ẩn tới người khác.

Giờ phút này Vương Giang không nói một lời, toàn thân ướt sũng tời khỏi khu nước đọng, sau đó thuận theo thang lầu đi xuống dưới đi.

Sắc mặt cứng ngắc của Trương Lôi mang theo vài phần quái dị nhìn xem đối phương.

Người này bị cái gì kích thích vậy nhỉ?

Bất quá nhìn xem bộ dáng Vương Gian hẳn không phải thứ gì lớn. Được rồi, không cần quản tên này nữa, giải quyết xong tầng này rồi tính.

Sau nửa giờ, Dương Gian đang ngồi nghỉ dưới đại sảnh thấy Vương Gian đi tới. Toàn thân đối phương ướt đẫm, tỏa ra mùi hôi thối buồn nôn khiến người xung quanh không khỏi nhíu mày mà tránh xa ra.

- Tìm ra rồi à?

Dương Gian hiếu kì hỏi một câu. Hắn không biết cậu ta có tìm được cờ rút của mình không. Dù sao Dương Gian cũng chẳng hiểu được thứ tình cảm vi diệu này.

- Tìm được rồi.

Vương Giang do dự một chút, sắc mặt phá lệ khó coi trầm giọng nói:

- Cô ấy chết rồi, thi thể bị ngâm nát, trên người chẳng có thứ gì che chắn. . . Tôi không cách nào tưởng tượng trước khi chết đến cùng cô ấy phải trải qua cái gì. Tên Lâm Sơn là súc sinh, hắn căn bản cũng không xứng đáng làm người.

- Sao dạng người này có thể sống tới bây giờ?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Đơn giản là hắn có giá trị, giá trị này vượt qua một mạng người. Thậm chí là mười cái mạng. Tôi cũng từng giết người, tự tay giải quyết qua Vương Tiểu Cường. Chuyện hắn là không khác Lâm Sơn tí nào, có điều hắn là em trai ruột của giá sư Vương. Nếu tôi không đủ giá trị thì Vương Tiểu Minh đã sớm đập chết tôi báo thù cho người thân. Căn bản tôi cũng chẳng thể sống tới bây giờ.

- Cậu tức giận lắm à? Muốn đòi lại công đạo cho cờ rút? Kỳ thật không cần như thế.

- Vì sao? Chẳng lẽ tôi nghĩ thế là sai?

Vương Giang nói, hắn không dám tán đồng với Dương Gian.

Dương Gian giải thích:

- Cậu không sai, điều kiện tiên quyết là cậu phải có năng lực. Không có năng lực chính là sai, nếu lần này Lâm Sơn không bất ngờ xảy ra chuyện. Cậu cảm thấy một khi hắn khống chế hai con quỷ, hắn sẽ bỏ qua cậu à?

Sắc mặt Vương Giang khẽ nhúc nhích.

Hiển nhiên không có khả năng, vì đổi lại là hắn, Vương Gian cũng không bỏ qua cho đối phương.

- Trước đây tôi có quen với một ngục quỷ nhân, cũng tính là bằng hữu đi. Chúng tôi từng hợp tác với nhau. Về sau hắn chết, người nhà bị sát hại.

Dương Gian lại bổ sung thêm:

- Chết rất thảm.

- Lúc đấy tôi thay đổi suy nghĩ, dù liều mạng cũng phải trả thù cho họ. Bởi vì chỉ có giết chết chúng, tôi mới có thể bảo vệ người thân của mình.

- Cho nên, anh mới dám giết Vương Tiểu Cường kia?

Vương Giang trầm mặc một chút rồi hỏi.

Dương Gian nói:

- Không phải, chuyện đó không có quan hệ với hắn. Là tôi tính sai.

- . . .

Vương Giang chết trân.

- Nhưng không sao, lần tiếp theo tôi ra tay cũng chưa muộn.

Dương Gian thuận miệng nói.

- Anh. . . . . không sai.

Vương Giang liếc mắt nhìn Dương Gian thật sâu.

Dương Gian cười cười, không nói gì thêm. Đương nhiên hắn không sai, bởi vì người còn sống sót luôn luôn đúng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch