Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 803: Cuộc Họp 2

Chương 803: Cuộc Họp 2

Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa hỏi:

- Ý của cậu là gì?

Ánh mắt Vương Tiểu Minh hơi rũ xuống.

- Mặc dù theo tình hình trước mắt thì nó đang hành động theo bản năng của lệ quỷ. Nhưng tôi nghi ngờ nó có được trí tuệ của Vệ Cảnh. Đây là một dị loại đặc thù, kết quả do người và linh dị va chạm với nhau. Chỉ là trong kết quả này lệ quỷ lại chiếm thế thượng phong, Vệ Cảnh bị quỷ khống chế. Nếu như người chiếm thế thượng phong, vậy Vệ Cảnh sẽ khống chế quỷ và thí nghiệm của tôi đã thành công.

- Thế nhưng hiện tại tôi không thể nào xác định được suy đoán kia của tôi có đúng hay không. Nếu mọi chuyện đúng như vậy, thì chúng ta cần phải coi việc đối phó với nó như đang đối phó với Vệ Cảnh. Cứ coi như nó là Vệ Cảnh bị lệ quỷ khôi phục đi, coi nó là quỷ khống chế ngự quỷ nhân.

- Vệ Cảnh là Cảnh sát Quốc tế, kinh nghiệm của hắn ta cực kỳ phong phú. Nếu con quỷ kia lại có được một phần trí tuệ của Vệ Cảnh ở một mức độ nào đó. Như vậy mức độ nguy hiểm của chuyện này còn cần phải thăng cấp.

Sắc mặt Trần Nghĩa trở nên cực kỳ khó coi, hắn ta thậm chí không thể nhịn nổi mà xuất hiện cảm giác muốn nổi giận. Bởi vì chuyện linh dị đặc thù này là do con người tạo ra, hơn nữa nó còn đáng sợ đến mức như vậy.

Vương Tiểu Minh nói:

- Cân nhắc đến việc con quỷ này đã tước đoạt được con quỷ khác và đang trưởng thành, cộng với việc mục tiêu tấn công đầu tiên của nó là ngự quỷ nhân. Thêm việc nghi ngờ nó có được một phần trí tuệ của Cảnh sát Quốc tế Vệ Cảnh, tôi quyết định xếp nó là chuyện linh dị cấp S, danh hiệu: Cảnh sát quỷ. Mấy vị có ai có ý kiến gì không.

Có người nhếch miệng cười:

- Cảnh sát quỷ sao? Cái tên này đúng là rất phù hợp. Nó có thể bắt những con quỷ khác, ở một mức độ nào đó thì nó cũng chẳng khác gì là cảnh sát quỷ cả.

Mà ngay khi cuộc họp đang tiến hành, Lưu Tiểu Vũ lại đột nhiên chạy ào vào bên trong nhưng nhanh chóng bị bảo vệ ngăn cản:

- Cô không thể đi vào, hiện tại đang là lúc mở cuộc họp khẩn cấp. Có chuyện gì...

Lưu Tiểu Vũ vội vàng kêu to:

- Giáo sư Vương, hiện tại Dương Gian đang bị nhốt ở bên trong căn cứ huấn luyện. Cậu ấy hi vọng ngài có thể xác định giúp hắn một chuyện. Tình hình lúc này có chút gấp gáp, mong ngài có thể giúp cậu ấy một chút.

Khương Thượng Bạch liếc mắt nhìn, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Dương Gian? Hắn không trốn ra ngoài được à? Vậy hắn chết chắc rồi, chúng ta đã có thể từ bỏ hắn, hi vọng quá xa vời.

Bọn họ đã biết được năng lực của con quỷ kia, dù cảnh sát mắt quỷ có tài ba cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng sẽ phải chết mà thôi.

Phùng Toàn đột nhiên vỗ bàn một cái, sau đó đứng dậy mắng.

- Khương Thượng Bạch, cậu vừa nói cái gì đó? Dương Gian còn chưa có chết mà cậu đã nói từ bỏ, lời này của cậu là có ý gì?

Khương Thượng Bạch hừ lạnh một tiếng:

- Như nghĩa của câu nói kia thôi. Tôi chỉ nói sự thật, lúc này đã không thể nào cứu viện kip nữa rồi. Ai biết được con quỷ kia đã giết chết mấy vị ngự quỷ nhân. Với lại không phải lúc trước anh đã nói là sau khi con quỷ kia bị giam giữ, nó còn có thể tập kích lần thứ hai, lần thứ ba hay sao. Ở trong loại tình huống này, trước khi có được kế hoạch hoàn chỉnh, bất cứ ai cũng đều phải chết.

Một vị ngự quỷ nhân tên là Tào Dương cười cười rồi nói:

- Khương Thượng Bạch, lúc này cậu ngồi ở đây châm chọc thì có bản lĩnh gì. Cậu đừng có quên, chiếc đinh đóng quan tài mà cậu đề nghị sử dụng kia là do Dương Gian đưa ra. Khinh thường người khác nhưng lại dùng đến phương án hành động của người ta. Cái này thì tính là bản lĩnh gì chứ.

- Tào Dương? Sao vậy, tôi có nói gì sai hay sao?

Tào Dương chỉ cười mà không nói gì.

Hắn ta không đắc tội nổi với đám người của hội anh em nên không cần thiết phải giằng co cùng tên gia hỏa này.

Lúc này Vương Tiểu Minh đột nhiên đứng dậy:

- Tôi sẽ trợ giúp Dương Gian hết sức mình, hi vọng cậu ta có thể sống sót. Tôi sẽ đi trò chuyện cùng Dương Gian.

- Giáo sư Vương, ngài?

Sắc mặt Khương Thượng Bạch khẽ nhúc nhích, hắn ta không thể nào nghĩ ra được, vậy mà Vương Tiểu Minh lại đứng ra giúp Dương Gian.

Điều này không phù hợp theo lẽ thường.

Ai cũng biết Dương Gian là người đã đích thân giết chết em trai Vương Tiểu Cường của Vương Tiểu Minh. Mối thù giết em vẫn còn đây, vậy mà lúc này hắn ta lại đi cứu một kẻ thù?

- Giáo sư Vương, đây đã là một cái tử cục. Dù là ngài cũng chưa chắc đã nghĩ ra được biện pháp.

Khương Thượng Bạch mở miệng nói, vốn hắn ta định bán cho Vương Tiểu Minh một cái nhân tình, nhằm bợ đỡ Vương Tiểu Minh một chút. Thuận tiện khiến cho nhân tuyển của kế hoạch đội trưởng là Dương Gian chết tại bên trong chuyện linh dị này. Nhưng hắn ta cũng không nghĩ tới, nhân duyên của Dương Gian không tệ, vậy mà lại có nhiều người đứng ra nói chuyện giúp hắn như vậy.

- Dương Gian đáng giá để cứu, giá trị của cậu ta lớn hơn cả cậu.

Vương Tiểu Minh chậm rãi nói một câu, sau đó cùng Lưu Tiểu Vũ đi ra ngoài.

Ngay ở trước mặt nhiều người bị Vương Tiểu Minh đánh giá như thế khiến sắc mặt của Khương Thượng Bạch có chút dữ tợn.

Ai cũng biết giáo sư Vương là người ưa thích cân nhắc giá trị con người, trong mắt của hắn ta, chỉ có người có giá trị mới cần thiết để sống sót. Nếu là một người không có giá trị, dù có chết đi hắn ta cũng chẳng thèm liếc mắt.

Trong lòng của Khương Thượng Bạch đang gào thét.

"Giá trị lớn hơn tôi? Đùa cái gì vậy?"

Rất nhanh.

Ở bên trong căn cứ huấn luyện, Dương Gian đã dừng chân lại trước cửa ký túc xá vì thiết bị liên lạc lại được kết nối.

Vương Tiểu Minh cũng không có vòng vèo mà đi ngay vào vấn đề chính.

- Là tôi, Vương Tiểu Minh đây. Cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi đi. Nhưng với tình hình trước mặt cậu vẫn nên từ bỏ ý định cầu cứu từ bên ngoài đi. Bởi vì hiện tại tôi vẫn chưa thể chế định ra được phương pháp nào tốt để xử lý chuyện linh dị này.

Dương Gian cười cười một tiếng rồi nói:

- Lúc trước, khi chúng ta ở trong thành phố Đại Xương, tôi đã từng hỏi anh nếu sau này tôi bị mắc kẹt thì anh có phải người đến cứu tôi hay không? Lúc đó anh bảo là sẽ cứu. Nhưng hiện tại xem ra những lời mà trước kia anh nói hoàn toàn là vô nghĩ rồi, phải không giáo sư Vương.

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi nghĩ cậu hiểu được nguyên nhân, cho nên tôi cũng không muốn giải thích. Nhưng tôi hi vọng cậu có thể sống sót.

Dương Gian cũng không lãng phí thời gian nữa:

- Anh giúp tôi điều tra tình hình hiện tại của quan tài quỷ, nhanh lên.

- Được.

Vương Tiểu Minh lập tức đồng ý.

Chỉ cần một câu trả lời đơn giản như vậy là đủ. Bởi vì lúc này cả hai đều hiểu rõ, hai bên đều có giá trị để tồn tại, bây giờ không phải là lúc khua môi múa mép với nhau. Vương Tiểu Minh phải cứu Dương Gian là vì hắn ta cần tấm da màu nâu ở trong tay của hắn. Bước nghiên cứu tiếp theo của hắn ta còn cần đến thứ kia. Mà Dương Gian cũng cần Vương Tiểu Minh đi xác nhận tình hình của quan tài quỷ giúp hắn. Nếu như việc này còn có đường sống, vậy chắc chắn đường sống kia phải có quan hệ cùng quan tài quỷ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch