Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 879: Sự Lợi Hại Của Quỷ Vực

Chương 879: Sự Lợi Hại Của Quỷ Vực

Câu nói của Vương Tiểu Minh cực kỳ sắc bén, mới mở miệng là đã chỉ thẳng về phía tấm da nâu rồi.

Dương Gian nói:

- Tôi cảm thấy hiện tại anh hẳn là không có tư cách giao dịch cùng với tôi. Dù sao thì thẻ đánh bạc của anh cũng không có.

- Mấy thứ như thẻ đánh bạc tôi có rất nhiều. Mọi chuyện chỉ nhìn xem cậu có ý định giao dịch với tôi hay không thôi.

Vương Tiểu Minh cũng không quá để ý đến chiếc đinh đóng quan tài mà hắn ta chế tạo ra. Thế nhưng không đợi cho Dương Gian nói, Đồng Thiến và Phùng Toàn ở bên cạnh lại vui mừng nhìn hắn.

Phùng Toàn cười ha ha đi đến, sau đó vừa cười vừa cho Dương Gian một cái ôm rồi nói:

- Móa, đại ca, quả nhiên là cậu. Lúc nãy tôi thiếu tý nữa là bị hù chết rồi, tôi còn tưởng là đang bị quỷ tập kích. Không nghĩ là lại được cậu mang ra ngoài. Sao cậu làm được cái này vậy? Cảm giác trở về từ cõi chết thực tốt. Lúc trước tôi còn tưởng là cậu sẽ ngỏm củ tỏi ở trong căn cứ huấn luyện luôn rồi chứ. Quả nhiên đại ca chính là đại ca, bắp đùi của cậu vừa to lại vừa cững. Ngay cả cục diện phải chết như lần này cũng bị cậu lặt ngược lại.

- Chỉ là dùng một vài phương pháp cực đoan mà thôi, thực tế cũng thêm một chút may mắn vào.

Sắc mặt của Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn lấy bàn tay cứng ngắc, có chút tái nhợt kia. Thực ra hắn cũng không hề xâm nhập vào bên trong quỷ vực của Cảnh sát quỷ. Thứ xâm nhập vào bên trong cũng chỉ là một bàn tay này của hắn mà thôi. Hắn chỉ gắn thêm mắt quỷ lên trên bàn tay này, cũng nhờ thế cho nên mới mang được đám người ra ngoài.

- Cảm ơn cậu, không có cậu thì lần này chúng tôi chết chắc rồi.

Lúc này tóc tai của Đồng Thiến bù xù, sắc mặt có chút tiều tụy. Dưới mái tóc vẫn là hai khuôn mặt quỷ vô cùng đáng sợ. Cô ta tỏ ra khá kích động nhìn lấy Dương Gian.

Dương Gian tỏ ra không có gì.

- Dù sao cũng sẽ có người đến cứu mọi người mà thôi. Nếu tôi không đi, tổng bộ sẽ phái người khác đi.

Phùng Toàn lắc đầu nói:

- Đại ca, cậu đừng khiêm tốn quá. Chờ đến khi tổng bộ mời cho được những người khác ra tay thì có lẽ đám người chúng tôi đã trở thành một đống thi thể. Mấy người kia cũng không quả quyết được như cậu đâu, tôi hiểu rõ tính cách của cậu.

Bên cạnh có một vị ngự quỷ nhân cũng mang theo vài phần cảm kích cười nói với Dương Gian:

- Đúng thế, người khác chỉ cần chần chờ một chút, hoặc cứu viện muộn một chút thì chúng tôi sẽ chết chắc. Quả nhiên danh tiếng cảnh sát mắt quỷ cũng không phải chỉ là hư danh. Đúng là một mãnh nhân, ngay cả chuyện linh dị cấp S cũng có thể xử lý. Sau này còn hi vọng Dương Gian cậu chiếu cố nhiều hơn.

Chỉ là nụ cười của người này có chút miễn cưỡng, bởi vì trên mặt vẫn còn lưu lại sự hoảng sợ.

Dương Gian gật gật đầu, xem như chào hỏi.

- Khụ khụ.

Nhưng đúng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một tiếng ho suy yếu. Giờ phút này cổ thân thể bị cháy đen mất một nửa của Lý Quân mới ngã xuống đất vì bất lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Dương Gian liếc mắt nhìn một cái rồi hỏi:

- Lý Quân, anh ta bị sao vậy?

Vương Tiểu Minh thấy vậy cũng không có đến gần, hắn ta chỉ đứng ở một bên quan sát rồi nói:

- Thân thể của cậu ta xảy ra vấn đề, do sử dụng năng lực lệ quỷ quá mức. Nhưng cũng không cần phải lo lắng, cậu ta sẽ không chết đâu, chỉ cần chút thời gian là lại tốt ấy mà.

- Nếu thế thì tốt rồi.

Dương Gian nhìn lấy cỗ thân thể đã bị cháy đen thành than kia của Lý Quân. Khó mà tưởng tượng nổi là cỗ thân thể bị cháy thành như thế rồi mà còn có thể khôi phục lại được. Hẳn là một loại năng lực khác của lệ quỷ trong người hắn ta, cũng giống như của Vương Tiểu Cường, có thể đảm bảo cho ký chủ không bị chết, ngay cả chỉ còn lại có một lớp da bên ngoài cũng có thể sống sót.

- Có thể nhìn thấy được giáo sư Vương không xảy ra chuyện gì thực là tốt quá. Nhưng chỗ này cũng không phải là nơi để nói chuyện. Không bằng chúng ta rời khỏi đây trước đã. Mặc dù hiện tại chúng ta tạm thời an toàn nhưng không ai có thể cam đoan rằng thừ ở bên trong sẽ không để mắt đến chúng ta.

Đúng lúc này có một giọng nói vang lên, người nói chính là Khương Thượng Bạch. Hắn ta đang cùng đám người Chung Sơn đi đến đây.

Có người gật đầu nói:

- Đúng thế, quan tài quỷ cũng đã mang ra rồi, người cũng không sao. Mặc dù lần giam giữ này bị thất bại nhưng nên làm cái gì đều đã làm rồi. Chúng ta hẳn là đi về tu chỉnh lại một chút rồibàn bạc thêm về cách xử lý chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ.

Dương Gian nhìn về phía Vương Tiểu Minh.

Tâm trạng lúc này của Vương Tiểu Minh có chút sa sút, hắn ta chỉ bình tĩnh nói:

- Cậu xử lý đi.

Lần này đích thân hắn ta đứng ra chủ trì hành động, chẳng những hành động bị thất bại mà còn tổn thất mất mấy vị ngự quỷ nhân. Mặc dù trong quá trình xử lý chuyện linh dị hắn ta đã đoán ra được trước những biến hóa, cũng sớm phòng bị nhưng tất cả đều vô dụng. Bởi vì hắn ta đã phát hiện ra một khuyết điểm của bản thân, khuyết điểm này khá lớn. Đó chính là không thể nào để cho người khác hành động theo suy đoán của bản thân hắn ta.

Con người chứ không phải một chiếc máy tình mà có thể lập trính cho nó làm việc theo trình tự, mệnh lệnh. Con người thì ai cũng có tâm tình, có suy nghĩ riêng, có phán đoán của bọn họ. Vương Tiểu Minh không thể nào thống nhất được những điều này nên nhiều khi đi sai một bước lại sai bước tiếp theo. Bước nào cũng xuất hiện sai sót, cuối cùng mọi chuyện bị rối loạn. Cho nên nói, hắn ta không phải là người thích hợp để dẫn dắt người khác đi xử lý chuyện linh dị. Với lại nguyên nhân tổn thất lần này cũng có liên quan đến sự cố chấp của hắn ta.

Dương Gian quay người lại nhìn về phía khu vực đang bị hắc ám bao phủ kia:

- Nếu để tôi xử lý, vậy chuẩn bị một vài thủ đoạn xử lý sơ bộ đã rồi hẵng đi. Mặc dù không biết điều này có tác dụng hay không, ít ra tôi cảm thấy hơi yên tâm khi làm như thế.

Nói xong, trên trán hắn lập tức xuất hiện một con mắt quỷ. Ánh sáng mày đỏ của quỷ vực lập tức bao phủ xung quanh mảnh hắc ám kia. Một giây sau, cảnh tượng khiến cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tưởng tượng xảy ra. Hình dạng mặt đất bên ngoài xuất hiện biến hóa.

Mặt đất lập tức lõm xuống, sau đó hở ra thành gò núi. Chỉ trong nháy mắt một cái khu vực giống thung lũng xuất hiện trong tầm mắt đám người. Bốn phía của thung lũng bị vây lại, chỉ có nhìn từ trên cao mới thấy được mọi thứ bên trong thung lũng. Ở giữa thung lũng này là một khu vực đang bị bóng tối bao phủ, không thể nào xua ta, cũng không bị tiêu tán. Nhưng đối với người bình thường mà nói, bọn họ sẽ không nhìn thấy chỗ này, đồng thời không thể vào bên trong được.

Dương Gian nói:

- Tôi chỉ che nó lại mà thôi, nếu quỷ còn muốn chạy ra ngoài thì cái này không có tác dụng gì cả.

Nhưng những người còn lại lại trợn tròn hai mắt nhìn về phía hắn, bộ dạng của bọn họ giống như gặp phải quỷ vậy.

Quỷ vực còn có thể sử dụng như thế hay sao?

Ngay cả mặt đất cũng có thể thay đổi.

Dương Gian sờ sờ cằm nhìn đám người rồi nghi hoặc hỏi:

- Mấy người nhìn tôi kiểu đó làm gì vậy?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch