WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 916: Bùng Nổ

Chương 916: Bùng Nổ

Bề ngoài thì có vẻ đây là một cuộc họp bình thường nhằm bàn bạc tìm cách xử lý chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ nhưng trong đó lại ẩn chứa tâm tư của rất nhiều người.

Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa đang hi vọng chuyện linh dị có thể bị xử lý nhưng hắn ta cũng không muốn động đến con quỷ chết đói kia. Bởi vì hắn ta cũng là người phụ trách qua chuyện linh dị của thành phố Đại Xương. Mặc dù chuyện linh dị lúc đó đã bị xử lý, nhưng theo báo cáo của giáo sư Vương thì mức độ nguy hiểm của con quỷ kia không hề kém hơn Cảnh sát quỷ. Thậm chí, nếu xét theo góc độ gây ra tổn hại đối với người bình thường mà nói, thì mức độ uy hiểm của nó còn cao hơn Cảnh sát quỷ. Vì thế nên hắn ta luôn luôn không đồng ý với kế hoạch của Khương Thượng Bạch. Nhưng đối với những vị ngự quỷ nhân khác mà nói, việc quỷ chết đói có mất không chế hay không, thì không quan trọng lắm. Bọn họ đều hi vọng chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ sẽ không liên lụy đến bản thân. Mà hiện tại có một tên là Khương Thượng Bạch nhảy ra gánh việc thì không còn gì tốt hơn.

Mặc kệ hậu quả của nó như thế nào, trước tiên cứ ủng hộ cái đã, nếu phương pháp này mà thành công, thì ai cũng đều vui vẻ hết. Còn nếu thất bại, thì cùng lắm là lại bắt đầu lại từ đầu mà thôi. Lại tiếp tục tổ chức cuộc họp để bàn bạc tìm kiếm cách xử lý chuyện linh dị Cảnh sát quỷ lại từ đầu. Dù sao bản thân họ cũng không mất mát cái gì hết.

Nhưng cũng có không ít người thờ ơ lạnh nhạt với điều này. Người duy nhất đứng ra phản đối phương pháp này cũng chỉ có Dương Gian.

Tào Duyên Hoa trầm ngâm một lát, rồi nghiêm túc hỏi:

- Dương Gian, cậu phản đối phương án của Khương Thượng Bạch, vậy lý do của cậu là cái gì?

Dương Gian nói:

- Tôi là người đích thân giam giữ quỷ chết đói, cho nên phán đoán của tôi đã là lý do rồi. Nếu tổng bộ vẫn muốn thực hiện phương pháp của Khương Thượng Bạch thì tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng tương ứng, tôi sẽ từ chức, đồng thời sẽ không tham dự vào bất cứ chuyện linh dị nào nữa. Mặc dù tôi không thể gây ảnh hưởng đến quyết định của tổng bộ, nhưng tôi lại có thể đưa ra lựa chọn cho bản thân.

Hắn chẳng muốn giải thích làm gì. Bởi vì hắn biết có giải thích cũng vô dụng, tên Khương Thượng Bạch kia đang muốn nhân cơ hội này để lập công. Nhưng người khác muốn điều này để không phải tham dụ vào chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ. Tất cả bọn họ đều có mục đích riêng của bản thân hết.

Còn cái gọi là lý do kia có quan trọng không?

Điều Dương Gian có thể làm chính là dứt áo ra đi, không tiếp tục để ý đến chuyện sau này nữa. Bởi vì trong kế hoạch của Khương Thượng Bạch vẫn tồn tại mối nguy hiểm cực kỳ lớn. Một khi quỷ chết đói bị mất khống chế, mà việc giam giữ Cảnh sát quỷ lại bị thất bại, vậy thành phố Đại Kinh sẽ phải đối mặt với hai chuyện linh dị cấp S. Đến khi đó khả năng chuyện này lại luyên lụy đến hắn là rất cao.

Thay vì ở lại đây để rồi chết vì đi chùi đít cho người khác, thì chi bằng trực tiếp từ chức, trở lại thành phố Đại Xương dưỡng lão. Vất vả lắm hắn mới xử lý được vấn đề lể quỷ khôi phục, thân thể khỏe mạnh hơn được một tý, hắn còn muốn sống thêm mấy năm, suy tính một chút việc kết hôn sinh con... Ít nhất cũng phải lưu lại hương hỏa cho tổ tông cái đã, không thể đoạn tử tuyệt tôn được.

Không ít người ở đây nghe được lời nói của Dương Gian đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Dường như bọn họ không nghĩ đến Dương Gian lại bởi vì phương pháp của Khương Thượng Bạch mà đưa ra lời từ chức thẳng thừng như thế. Nhưng từ lời nói và thái độ của Dương Gian, bọn họ không khó để đoán ra được, chỉ sợ chuyện linh dị của quỷ chết đói ở thành phố Đại Xương cũng là một chuyện linh dị vô giải, nếu không phải như thế thì mắt quỷ Dương Gian cũng sẽ không kháng cự kịch liệt như vậy.

Tào Duyên Hoa vội vàng khuyên bảo:

- Dương Gian, đừng hành động theo cảm tính, hiện tại chúng ta đang bàn bạc tìm kiếm phương pháp. Cậu ngồi xuống tĩnh tâm một chút đi.

Hắn ta không dám tiếp tục bàn bạc về vấn đề này, nếu không Dương Gian thật sự có khả năng tức giận bỏ về quề nuôi cá và trồng rau mất. Thế nhưng Khương Thượng Bạch lại không nghĩ vậy, hắn ta cười nhẹ rồi nói:

- Dương Gian, tôi biết cậu có một số suy đoán của bản thân, nhưng cậu đừng có quên, hiện tại con quỷ chết đói đã bị giam giữ rồi. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, thì hoàn toàn có thể lấy đi chiếc đinh đóng quan tài mà không phải trả giá bất cứ điều gì. Dù gì đi nữa thì đó cũng là một món đồ đặc thù, nếu cứ để nó chôn cùng với một con quỷ ở trong rương như vậy có phải là quá lãng phí hay không. Phó bộ trưởng, ngài cảm thấy thế nào?

Tào Duyên Hoa chần chờ, mặc dù hắn ta cảm thấy điều này có chút đạo lý, thế nhưng hiện tại hắn ta lại không muốn tham gia vào cuộc tranh chấp của hai người một chút nào. Vì thế hắn ta nói:

- Phương pháp này không được thành thục cho lắm, giống như Dương Gian nói vậy, nó tồn tại quá nhiều mạo hiểm. Tạm thời cứ gác lại đã, chúng ta tiếp tục tìm kiếm phương pháp khác.

Nhưng Dương Gian lại không quan tâm đến sự ba phải kia của Tào Duyên Hoa, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Thượng Bạch rồi nói:

- Nếu anh muốn lấy đinh đóng quan tài thì cứ đi mà lấy, nhưng tôi phải nhắc anh một câu. Nếu có xảy ra vấn đề gì thì anh phải đến mà gánh, anh cũng đừng nghĩ đến việc trốn tránh sau khi gây chuyện, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu.

- ...

Khương Thượng Bạch tối sầm mặt:

- Dương Gian, cậu cảm thấy cậu ăn được tôi hay sao vậy?

- Đúng đó, tôi ăn chắc được anh, nếu không phục thì có thể thử.

Nói xong, Dương Gian không hề lùi lại, trên trán của hắn tỏa ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Khương Thượng Bạch kinh hãi, vội vàng đứng dậy, hắn ta không dám đối mặt với con mắt quỷ của Dương Gian. Đây là thứ mà hai ngày trước hắn ta đã tận mắt chứng kiến khả năng của nó rồi, thứ này có thể khiến cho một số thứ biến mất khỏi thế giới thực. Nếu thứ này mà đột nhiên chiếu đến hắn ta, thì khó mà nói, không cẩn thận là chết người đó.

Ở bên cạnh Khương Thượng Bạch có một người đàn ông mở miệng nói, ánh mắt người này hơi âm nhu:

- Dương Gian, khiêm tốn một chút, chỗ này cũng không phải là nơi ẩu đả hoặc đánh nhau đâu. Hiện tại chúng ta đang quyết định sinh tử của một cái thành phố đó.

- Dương Gian, đừng có không coi ai ra gì như thế. Chẳng lẽ cậu nghĩ chỗ này không có ai trị được cậu, đừng tưởng rằng bản thân may mắn xử lý được một chuyện linh dị cấp S thì đã là hơn người. Chúng ta chỉ là nể mặt tổng bộ, không muốn bọn họ khó chịu, chứ cậu tưởng đánh nhau thì cậu có thể thắng à?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.