WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 917: Chúng Tôi Đâu Có Ngu

Chương 917: Chúng Tôi Đâu Có Ngu

- Haiz... Đúng là người trẻ tuổi, một lời không hợp là nhảy ra đánh nhau. Hiện tại đã là thời đại nào rồi mà còn muốn dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện như thế? Sống không phải tốt hơn hay sao? Vì cái gì cứ muốn cái cảm giác bản thân tồn tại như vậy chứ? Nếu không phải việc lệ quỷ khôi phục đang là vấn đề nan giải của đám chúng ta, thì cậu nghĩ cậu có tư cách để nói chuyện ở đây hay sao?

Số lượng người tạo chỗ dựa cho Khương Thượng Bạch không hề ít, mới đó mà đã có hai ba vị ngự quỷ nhân đứng ra cảnh cáo. Không nghi ngờ gì nữa, những người này đều là người của Hội anh em. Bọn họ trở thành ngự quỷ nhân lâu hơn Dương Gian, cho nên đã tiếp xúc được với nhiều thứ hơn Dương Gian. Dương Gian chỉ là một tên tiểu tử đến từ nơi, mặc dù có chút năng lực, nhưng cũng chỉ mới trở thành ngự quỷ nhân được có nửa năm, nên cũng chỉ có thể mà thôi. Một khi gây ra ảnh hưởng đến lợi ích của đám người ở đây, bọn họ mặc kệ người kia là ai, nếu cần xử lý thì bọn họ sẽ xử lý.

Nhưng mấy người kia vừa nói nói xong. Dương Gian không nói hai lời, hắn túm lấy chiếc ghế phía sau, đứng thằng và ném nó về tên ngự quỷ nhân nói chuyện thứ ba. Dựa theo khí lực của hắn, cùng với sự rắn chắc của cái ghế, nếu người trúng cú ném này của hắn là người bình thường thì kết cục sẽ là chết. Nhưng vì cân nhắc đến đối phương là ngự quỷ nhân cho nên Dương Gian dùng hết toàn bộ sức lực để ném.

“Rầm!”

Một tiếng vang cực kỳ lớn, chiếc ghế rơi chuẩn xác vào đầu của vị ngự quỷ nhân kia, sau đó văng ra đất, trực tiếp nát toe toét. Cú ném này khiến cho đầu của người kia lõm vào một khối, cổ bị vặn gãy sang một bên, trông rất quỷ dị. Thế nhưng tên này không hề có chút biểu hiện thống khổ nào cả, chỉ càng quái dị hơn. Giống như việc đầu bị gãy không hề ảnh hưởng đến tên này vậy, hắn vẫn cứ hoạt động như bình thường.

- Uy hiếp tôi? Không nên dùng miệng để uy hiếp mà hãy sử dụng năng lực của anh đi. Kể từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ đánh nhau mà để bị thua cả. Một đám người tự cho là đúng, nếu cảm thấy bản thân sống từng đó là đủ rồi thì phóng ngựa đến đây đi. Thử xem hôm nay tôi có thể chơi chết mấy người hay không. Dù sao khi trở thành ngự quỷ nhân tôi cũng không nghĩ bản thân có thể sống được lâu. Với lại, thay vì đối phó với quỷ, tôi lại cảm thấy việc đối phó với mấy người sẽ dễ dàng hơn một chút. Sắc mặt Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, không chút nào e sợ, đồng thời ra tay không chút do dự nào. Giống như kiểu hắn có khả năng giết chết được Khương Thượng Bạch và ba bốn vị ngự quỷ nhân ở bên cạnh vậy. Thực ra, Dương Gian cũng không nắm chắc. Nhưng hắn không muốn thua khí thế, hiện tại đám người của Hội anh em ở trong cuộc họp lần này có ít nhất là bốn người. Trước đó hắn đã triệt để đắc tội Hội anh em vì xử lý Cao Chí Cường rồi. Cho nên hai bên không còn cơ hội giảng hòa nữa, vì vậy hắn cảm thấy bản thân cần tỏ ra đủ bá đạo, đủ ương ngạnh. Chỉ có như vậy mới khiến cho đám người kia e ngại không dám động thủ với hắn. Một khi hắn yếu đuối, hoặc là sợ, hắn tin chắc rằng tình cảnh của hắn sẽ gian nan hơn so với hiện tại gấp 10 lần. Hung ác, điên cuồng, bạo ngược, đây là cách thức sinh tồn của Dương Gian. Chỉ khi ngụy trang bản thân thành một kẻ khiến cho người ta phải e ngại, thì khi đó người ta mới không đánh chủ ý đến hắn. Dù sao tuổi tác của hắn cũng chỉ mới có 20, thời gian trở thành ngự quỷ nhân còn chưa đầy nửa năm. Những thứ như nhân mạch, bạn bè, trợ thủ, còn chưa có hình thành, nên kém xa những cỗ thế lực tồn tại lâu năm như Hội anh em.

Sắc mặt Khương Thượng Bạch tối sầm lại:

"Kẻ này thật sự là một tên điên..."

Hiện tại hắn ta cảm cảm thấy quyết định lúc trước là hoàn toàn chính xác, không thể đắc tội tên Dương Gian một cách tùy tiện được. Một khi chọc tới Dương Gian, hắn sẽ không thèm quan tâm đến tình cảnh, cũng chẳng để ý cục diện mà nhảy ra động thủ. Nói đạo lý với những người như này chẳng khác gì đàn gãy tai trâu.

Đối mặt với ánh mắt băng lãnh của Dương Gian. Vị ngự quỷ nhân bị gãy đầu kia cũng tính đáp trả lại một câu thật cường thế, nhưng lại không thể nào mở miệng ra nói chuyện được. Bởi vì hắn ta sợ, hắn ta tin tưởng vào suy đoán của bản thân, một khi hắn ta mở miêng ra đáp trả một câu, thì kết cục sẽ là sự tập kích điên cuồng của Dương Gian. Cái cảm giác này giống như kiểu bạn đang đi dạo ở trên đường thì bị một kẻ nào đó túm tay lại rồi bảo: “Mày đang nhìn cái gì vậy?” Nếu bạn mà đáp lại một câu: “Nhìn mày đó, thì sao?” Khi đó kiểu gì tên kia của sẽ đấm cho bạn mấy cái ngay. Vì thế hắn ta không dám đối chọi với Dương Gian vào lúc này.

- Mấy người các cậu đừng có ỷ thế nhiều người, nếu động thủ thật thì tôi sẽ ủng hộ đại ca.

Phùng Toàn ở bên cạnh thấy tình thế căng thẳng, sắp đánh nhau đến nơi thì lập tức đứng dậy công khai ủng hộ Dương Gian.

- Mặc dù mọi người khá là xúc động với vấn đề này, nhưng nếu muốn đánh nhau, thì tôi hi vọng các cậu có thể bình tĩnh lại để suy nghĩ cho chín chắn.

Lý Quân nghiêm mặt đứng lên, hắn ta cho rằng tác dụng của Dương Gian lớn hơn mấy người của Hội anh em. Đồng thời hắn ta cũng rất bội phục Dương Gian khi một thân một mình xử lý được chuyện linh dị của thành phố Đại Xương. Cho nên lúc này Lý Quân không ngần ngại mà ủng hộ Dương Gian.

Mặt Khương Thượng Bạch tối sầm lại:

- Phùng Toàn, Lý Quân?

Hai người này đều có phân lượng, Lý Quân thì không cần phải nói, là người chuyên môn bảo vệ bên cạnh giáo sư Vương, địa vị và tiếng nói của hắn ta ở trong tổng bộ thì không cần nói ai ai cũng đều biết. Còn Phùng Toàn thì càng đặc biệt hơn nữa, là người phụ trách đời thứ nhất của thành phố Đại Xương, là nhóm ngự quỷ nhân đầu tiên của tổng bộ. Có thế sống đến hiện tại mà còn chưa chết, bất kể là kinh nghiêm hay bối phận, đều là thứ đáng để người ta phải tôn trọng.

Giờ phút này Tào Dương cũng đứng dậy, uể oải nói một câu:

- Mấy người Hội anh em các cậu cũng nhiều chuyện quá đi. Lời vừa nãy của Dương Gian không hề sai, ai đưa ra phương án thì người đó phải chịu trách nhiệm. Nếu việc lấy ra đinh đóng quan tài mà xảy ra chuyện thì Khương Thượng Bạch phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Lời nhắc nhở đó của Dương Gian không phải là vì tư tâm của hắn, mà cân nhắc đến đại cục. Cho nên tôi cũng không đồng ý phương án lấy đinh đóng quan tài.

- Lấy thành quả của người khác để làm việc cho mình, lại không cân nhắc đến hệ số nguy hiểm có thể xảy ra. Thành công thì cậu nhận công lao, còn khi thất bại, chúng tôi lại phải đi chùi đít giúp cậu. Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như thế được. Khương Thượng Bạch, cậu thông minh, nhưng chúng tôi cũng có ngu đâu.

Tào Dương?

Khương Thượng Bạch không nghĩ tới, cái tên có tính tình cổ quái, bình thường không coi ai ra gì như Tào Dương sẽ đứng ra ủng hộ Dương Gian vào lúc này. Từ khi nào mà Dương Gian lại có lực ảnh hưởng nhiều đến thế?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.