Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 947: Tin Tức Về Hồn Bình 1

Chương 947: Tin Tức Về Hồn Bình 1

Dương Gian cũng không biết ở trong tòa cao ốc Bình an, chỉ cách chỗ của hắn có nửa ngày đi đường lại đang có một cuộc họp của Hội anh em đang bàn bạc về hắn, đồng thời đưa ra quyết định đối với tương lai của hắn.

Hiện tại hắn mới ăn xong bữa cơm cùng Vạn Đức Lộ, sau đó chuẩn bị đi gặp người đàn ông tên La Vĩnh kia để hỏi những chuyện liên quan đến căn nhà tổ trạch của ông ta.

La Vĩnh là một người dân quê điển hình, trước kia làm nông ở quê, sau đó đi ra ngoài làm thuê. Khổ sở lắm mới kiếm được một khoản tiền, đang chuẩn bị về quê lợp lại căn nhà. Nhưng khi nhìn thấy căn nhà tổ trạch cũ nát quá, nên nảy ra ý tưởng san bằng nó để xây lại nhà mới. Hắn ta cũng không ngờ được là khi đào đất làm móng nhà lại móc ra được một đống đồ cổ.

Tin tức này bị lan truyền ra ngoài, nên có một số thương nhân đồ cổ chạy đến để mua, nhờ đó hắn ta kiếm được không ít tiền.

Nhưng ngay cả ông ta cũng không thể ngờ được rằng, những món đồ cổ ở bên trong căn tầng hầm bị phủ bụi nhiều năm kia lại bộc phát ra một chuyện linh dị cực kỳ khủng bố. Cho nên đến tận hiện tại La Vĩnh vẫn cứ mơ mơ màng màng không biết bất cứ chuyện gì cả.

Lần này hắn ta chạy đến thành phố Đại Kinh cũng là vì bị Vạn Đức Lộ lừa gạt dẫn đến, dù là lừa gạt nhưng Vạn Đức Lộ cũng phải chi tận 5 vạn thì hắn ta mới chịu đi.

Dương Gian không hề quan tâm đối với những thứ này, điều hắn quan tâm chính là manh mối của hắn có bị đứt đoạn ở đây không.

Hiện tại La Vĩnh đang ngồi ở bên trong một căn phòng bên cạnh, đồng thời đã cơm nước xong xuôi, đồ ăn không tệ. Trước giờ hắn ta chưa từng ăn được thức ăn cao sang như này, thế nhưng càng như vậy lại càng khiến cho La Vĩnh đứng ngồi không yên.

Hắn ta cảm thấy trên đời này không thể nào có chuyện chiếc bánh rơi từ trên trời xuống cả, chắc chắn là vị kia đang có mưu đồ gì đó đối với hắn ta.

Cho nên bất cứ thời khắc nào La Vĩnh đều mong muốn rời đi khỏi đây, nhanh chóng về nhà.

Nhưng ở bên trong căn phòng lại có hai người bảo vệ đang ngồi ở đó nhìn chằm chằm hắn ta, phòng ngừa hắn ta bỏ chạy.

Khi đồng hồ gần điểm hai giờ chiều.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Dẫn đầu là một người thanh niên, có vẻ hơi non nớt, dáng người khá cân xứng, tráng kiện, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như một con chim ứng vậy, đồng thời lại trông giống như một con sói. Ánh mắt băng lãnh kia khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác chết lặng, không chút tình cảm.

Loại ánh mắt này giống với việc đang nhìn một miếng thịt heo trên thớt gỗ hơn là đang nhìn một người.

Khó mà tưởng tượng nổi, rốt cục là loại người như thế nào thì mới có được ánh mắt khiến cho người ta phải sợ hãi như vậy.

Chỉ bị người thanh niên kia liếc nhìn một thoáng thôi mà cả người La Vĩnh cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng lập tức tuôn ra một cỗ hàn ý không tên, không biết vì sao trong tiềm thức tâm tình trở nên khẩn trương.

Hai người bảo vệ vội vàng đứng dậy.

- Tổng giám đốc Dương, Ông chủ.

Vạn Đức Lộ ở phía sau gật gật đầu:

- Hai người đi ra ngoài trước đi, chúng tôi có một số việc cần nói chuyện.

- Vâng, ông chủ.

Hai người bảo vệ lập tức đi ra, đồng thời không quên đóng cửa lại.

Dương Gian không có vòng vo, hắn trực tiếp đi đến trước mặt của La Vĩnh, sau đó lôi một cái ghế lại và ngồi xuống rồi hỏi:

- Ông là La Vĩnh?

- Tôi, tôi tên là La Vĩnh, cậu là ai? Tôi không quen cậu.

Trong giọng nói của La Vĩnh có chút khẩn trương.

- Tôi là Dương Gian, người phụ trách của thành phố Đại Xương. Hiện tại tôi đang phụ trách điều tra một chuyện đặc thù, lần này mời ông đến thành phố Đại Kinh cũng là vì muốn hỏi ông về một số món đồ. Hi vọng ông sẽ phối hợp điều tra với tôi, điều này sẽ tốt cho cả ông và tôi.

Nói xong, Dương Gian lập tức lấy ra giấy chứng nhận của hắn, đồng thời lấy thêm một khẩu súng đặt song song với nhau ở trên bàn.

Không có nguyên nhân gì cả, chỉ vì chấn nhiếp mà thôi.

Giấy chứng nhận cùng súng đại biểu cho rất nhiều thứ, có lẽ chúng sẽ vô dụng đối với ngự quỷ nhân, nhưng đối với người bình thường mà nói, hai thứ này cực kỳ có hiệu quả.

Quả nhiên.

Vốn La Vĩnh đang có chút khẩn trương, khi nhìn thấy giấy chứng nhận cùng khẩu súng ở trên mặt bàn thì lập tức giật mình. Sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, trước đó còn hồng nhuận lập tức trở nên trắng bệch. Cả người có chút run rẩy, hắn ta vô ý thức nghĩ đến có phải bản thân đã phạm phải vụ án gì đó hay không.

- Tôi hỏi ông trả lời.

Dương Gian không có cho hắn ta nhiều không gian để suy nghĩ mà lập tức hỏi:

- Ông là chủ của căn nhà cũ ở trên bức ảnh này đúng không?

Hắn lấy một bức ảnh chụp căn nhà cổ kia ở trong hồ sơ.

- Đúng, là tôi, không, đại ca... Cảnh sát, chủ nhà không phải tôi, chủ nhà là ông nội của tôi, tôi là người thừa kế.

Bởi vì khẩn trương cho nên La Vĩnh nói chuyện có chút cà lăm.

Dương Gian nói:

- Thứ này được móc ra từ bên trong tầng hầm của căn nhà cũ kia, ông có nhận ra không?

Sau đó hắn lại lấy ra một bức ảnh chụp hồn bình.

Trên trán La Vĩnh lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

- Đúng, không sai, đây là đồ cổ móc ra từ nhà của tôi.

Dương Gian nói:

- Không cần khẩn trương như vậy, đây chỉ là một cuộc điều tra bình thường mà thôi. Ông nghĩ kỹ xem, ông đã đào ra được bao nhiêu cái bình như thế này?

La Vĩnh vội vàng trả lời:

- Ba chiếc, không, không đúng, là năm chiếc, đúng, là năm cái bình, còn có một số loại đồ vật như chén bát.

Mặt Dương Gian đen lại:

- Năm cái?

Vạn Đức Lộ điều tra không đủ cẩn thận, trước đó ông ta chỉ điều tra ra được một chiếc hồn bình, đồng thời con quỷ bên trong đã bị thả ra. Nếu tính cả cái bình ở trong tay của hắn thì cũng chỉ có hai cái mà thôi. Nói cách khác sau khi đào ra tên La Vĩnh này đã cất giữ ba cái.

- Vậy có phải là ông đã bán 5 cái bình này rồi đúng không?

Hiện tại điều Dương Gian quan tâm chính là quỷ ở bên trong mấy chiếc bình còn lại đã bị thả ra hay chưa.

Trán La Vĩnh ứa ra mồ hôi lạnh, bởi vì hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của người cảnh sát kia trở nên khó coi sau khi nhận được câu trả lời của hắn ta. Hắn ta cảm thấy có lẽ những thứ kia đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy nói chuyện một cách cà lăm:

- Bán, bán... Tôi bán đi rồi, một cái bán một vạn, một cái bán ba vạn, còn lại ba cái, có người hỏi mua với giá 10 vạn nên tôi bán hết rồi.

Nghe vậy, Dương Gian cau mày hỏi:

- Có người mua ba cái một lần? ông có số điện thoại liên lạc của người kia không?

- Không, không có.

La Vĩnh trả lời:

- Người kia đến nhà tôi để mua, đồng thời còn trả tiền mặt, vì thế tôi không có số điện thoại liên lạc của người kia. Với lại người kia cũng bảo là không được để lộ chuyện này ra, càng ít người biết càng tốt.

"... "

Dương Gian trầm mặc.

Hắn cảm thấy chuyện này có cái gì đó sai sai, không có một ai lại đi mang mấy chục vạn tiền mặt đến nhà người khác để mua những thứ như thế này cả.

Thứ này cũng không phải là đồ cổ có lịch sử hàng ngàn năm, mà nó chỉ có niên đại tầm trăm năm thôi, nếu có thể bán được mấy vạn thì coi như không tệ rồi.

"Rất có thể người thu mua mục đích là vì thứ ở bên trong bình, nếu không sẽ không cầm tiền mặt đến mua. Bởi vì nếu trả tiền bằng cách chuyển khoản sẽ lưu lại lịch sử giao dịch. Người khác sẽ rất dễ dàng điều tra được thông tin thông qua viẹc này. Mà người kia có lẽ cũng nghĩ đến điều này cho nên mới chuẩn bị sớm như thế... Đây chắc chắn không phải là do người của tổng bộ làm, mà hẳn là do một ít thế lực dân gian, hoặc là một ngự quỷ nhân nào đó."

Dương Gian đoán người mua chắc chắn là ngự quỷ nhân.

Thế nhưng điều này cũng coi như là một việc tốt, ít ra ngự quỷ nhân sẽ cực kỳ cẩn thận đối với những món đồ có chứa quỷ như này. Chứ nếu để cho những món đồ này mà rơi vào trong tay người bình thường, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện linh dị, giống như chiếc bình nằm trong phố cổ kia.

- Thôi bỏ chuyện đồ cổ qua một bên đi, ông hiểu biết nhiều về ông nội của ông không?

Sau khi tra hỏi ra được những chiếc hồn bình còn lại, Dương Gian liền thay đổi chủ đề.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch