Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 974: Người Dẫn Đường 1

Chương 974: Người Dẫn Đường 1

"Quỷ bắt đầu khống chế thân thể."

Ở bên trong chiếc linh vị cũ kỹ, hiện tại khuôn mặt trên bức di ảnh quỷ dị kia chính là Quách Phàm. Nhưng không biết từ lúc nào, khuôn mặt của Quách Phàm đã trở nên hoảng sợ, bất an, cùng sợ hãi, đây đều là những biểu hiện mà chỉ có người sống mới có.

Bởi vì ngay vừa rồi.

Vốn bản thân là ngự quỷ nhân cho nên Quách Phàm phát hiện, lực khống chế của hắn ta đối với con quỷ này đang dần dần bị mất đi hiệu lực.

Trước khi, Quách Phàm có thể khống chế được toàn bộ hành động của con quỷ này, thậm chí hắn ta có thể thay đổi lại thân phận của hai bên bất cứ lúc nào hắn ta muốn.

Thế nhưng hiện tại, hắn ta lại giống như đang giam giữ bên trong linh vị vậy, hoàn toàn mất đi liên hệ với quỷ.

Giống như quỷ đã thành công thay thế hắn ta, nên không cần sử dụng một người sống như hắn ta để làm môi giới nữa.

Lệ quỷ khôi phục?

Một vấn đề không thể coi nhẹ đang xảy ra ở tại thời điểm mấu chốt nhất.

"Không, không thể nào như vậy được. Dựa theo tính toán của mình thì lệ quỷ không thể nào khôi phục nhanh như vậy được mới đúng. Ít ra bản thân mình vẫn có thể gánh vác được cái giá của một lần sử dụng năng lực lệ quỷ nữa..."

Ở bên trong bức di ảnh, khuôn mặt của Quách Phàm thay đổi. Những vết thương bắt đầu tăng lên với một tốc độ nhanh chóng ở trên mặt hắn ta, đồng tời màu da của thân thể càng ngày càng hư thối.

Giống như kiểu hắn ta mới là quỷ thật sự, còn thứ đang bưng lấy linh vị ở bên ngoài mới chính là người.

Giờ phút này, thân phận của người và quỷ đã hoàn toàn tráo đổi cho nhau.

Chung Sơn lập tức ý thức được tình huống không ổn, nên lập tức nói:

- Quách Phàm, cậu có nghe tôi nói không? Rốt cục cậu đã xảy ra chuyện gì vậy, nếu còn có thể tiếp tục hành động theo kế hoạch thì hãy báo cho tôi biết một tiếng.

Thế nhưng, ở phía trước, Quách Phàm vẫn tiếp tục đưa lưng về phía hai người họ, cứ thế đi về phía trước, không trả lời câu hỏi vừa rồi của Chung Sơn.

Việc Quách Phàm trầm mặc, không nói gì khiến cho Chung Sơn cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Bởi vì nếu lúc này Quách Phàm mà chết mất, vậy trước mặt bọn họ sẽ không còn là một người đồng đội nữa, mà đó sẽ là một con quỷ thực sự.

- Có lẽ con quỷ trong người hắn ta đã khôi phục lại rồi.

Sắc mặt Trần Nghĩa có chút dữ tợn:

- Tên chết tiệt, sớm hay muộn gì không xảy ra chuyện, lại xảy ra vào đúng lúc này. Chẳng được cái tích sự gì cả, chỉ biết thêm phiền toái cho tôi. Gặp phải loại đồng đội như này thì chỉ coi như tôi xui mà thôi. Nếu đã thế thì chúng ta nên thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi.

Nói xong, hắn ta lại lấy ra một cây nến.

Là một cái giá cắm nến bằng vàng, trên đó có sẵn một cây quỷ nến màu trắng, mang theo một loại khí tức quỷ dị.

Cũng vì lần hành động này rất quan trọng, cho nên bọn họ mới được bên trên phân phối cho thứ này.

Chung Sơn biến sắc nói:

- Khoan, từ từ đã, Quách Phàm còn chưa có chết đâu. Hãy để tôi thử tiếp xúc với cậu ta một lần xem sao. Chỉ cần áp chế con quỷ trong người là hắn ta lại có thể khôi phục bình thường à. Nếu chúng ta mà cứ bỏ mặc cậu ta, không quan tâm đến, thì lần hành động này, cậu ta chết chắc rồi.

Trần Nghĩa từ chối đề nghị của hắn ta:

- Không kịp đâu, quỷ đã tiếp cận rồi, nên dù chúng ta có thể lôi kéo hắn ta trở về từ biên giới lệ quỷ khôi phục đi nữa thì cậu ta cũng chẳng giúp dỡ được bất cứ điều gì. Với lại rất có thể hành động kia của cậu sẽ khiến chuyện này biến hóa theo một chiều hướng không tưởng nào đó. Chúng ta không chịu nổi cái giá đó đâu.

- Dẫn một con quỷ cũng là dẫn, dẫn hai con quỷ cũng là dẫn. Nếu Quách Phàm đã không chịu đựng nổi nữa, thì cứ tính cho cậu ta thêm một vé đi đến quỷ trạch thôi.

Trên mặt Chung Sơn có chút do dự, nhưng vẫn hỏi:

- Cậu định làm cái gì vậy? Nếu như cậu định thắp quỷ nến rồi đi hấp dẫn mấy con quỷ kia thì chắc chắn cậu sẽ bị chúng giết chết ngay lập tức. Không có con quỷ của Quách Phàm, chúng ta căn bản không thể nào gánh được lệ quỷ tập kích đâu.

Mấu chốt của lần hành động này chính là Quách Phàm.

Chỉ có tên kia mới có đủ can đảm để thắp quỷ nến, không sợ quỷ tập kích. Còn những người khác, thắp quỷ nến chẳng khác gì đi chịu chết.

Ánh mắt Trần Nghĩa động động, trong đầu hắn ta lập tức xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng:

- Nếu khống chế được khoảng cách thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...

Nói xong, Trần Nghĩa cũng không đợi Chung Sơn hỏi thăm, mà lao thẳng về phía trước.

Khi xử lý chuyện linh dị, Trần Nghĩa và Dương Gian là cùng một loại người, một khi nghĩ ra được kế sách, sẽ chấp hành không chút do dự. Hoảng sợ, lo lắng, bất an, các kiểu đều bị bọn họ ném ra đằng sau đầu. Còn kết quả như thế nào thì còn phải xem hành động của bọn họ.

Trần Nghĩa hành động rất nhanh.

Sau mấy bước chạy, hắn ta đã đuổi đến bên cạnh Quách Phàm.

Nhưng hiện tại Quách Phàm đã không còn là một vị ngự quỷ nhân nữa, mà rất có thể đã là một con quỷ thực sự rồi.

Nhưng Trần Nghĩa vẫn quyết định đi đến gần con quỷ này.

Loại cử động mạo hiểm này của hắn ta cũng chính là một lần đánh cược. Bởi vì dù Quách Phàm có xảy ra chuyện đi nữa, thì chuyện này cũng vừa mới xảy ra cho nên con lệ quỷ kia cũng chưa được coi là đã khôi phục hoàn toàn. Cho nên, nhìn qua thì thấy hành động vào lúc này là rất nguy hiểm, nhưng thực tế đây là lúc an toàn nhất.

Nếu để chuyện này kéo dài, thì mức độ nguy hiểm sẽ chỉ càng ngày càng tăng mà thôi.

Quả nhiên.

Suy đoán của hắn ta là chính xác.

Ngay khi Trần Nghĩa tiếp cận đến sau lưng của Quách Phàm, hắn ta lập tức cảm thấy một cỗ khí tức âm lãnh xộc thẳng vào mặt. Đồng thời trong không khí còn xuất hiệ một mùi thi thối nồng nặc. Trừ những cái đó ra, hắn ta không còn cảm nhận được được khí tức người sống từ Quách Phàm phía trước nữa.

- Không phản ứng hay sao?

Hắn ta lập tức dừng chân lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái ót của Quách Phàm. Cả người căng cứng đến cực độ, một khi "Người" phía trước có bất cứ cử động nào, hắn ta sẽ phải đưa ra động tác nhằm đối kháng lại ngay lập tức.

Nếu không, khả năng cao là hắn ta sẽ bị quỷ giết chết ngay tức khắc.

Dù sao trước giờ cũng có không ít ngự quỷ nhân chết ngay lập tức khi vừa mới tiếp xúc với lệ quỷ làm ví dụ sống rồi. Cho nên Trần Nghĩa sẽ không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy được.

"Nếu đã không còn phản ứng, vậy Quách Phàm... Tôi xin lỗi nhé."

Trong lòng Trần Nghĩa thầm mặc niệm một câu, sau đó giơ cây nến ở trong tay lên.

Một đầu của cái giá nến bằng vàng này có cắm một ngọn nến màu trắng, còn đầu còn lại là một cây kim dài.

Loại thiết kế này là vì có thể dễ dàng cắm nó cố định ở trên mặt đất, tránh xuất hiện trường hợp nến bị gió thổi ngã trên mặt đất, sau đó bị tắt.

Nhưng lúc này, Trần Nghĩa lại không hề do dự mà cắm thẳng cây nến này lên trên bờ vai của Quách Phàm.

Ngay khi đầu kim của giá nến cắm vào người Quách Phàm, một mùi hôi thối xộc thẳng ra.

Máu của hắn ta đã biến thành màu đen, giống như bị đông đặc vậy.

Dù vậy, " Quách Phàm" đang bưng lấy chiếc linh vị kia không hề có bất cứ phản ứng nào.

Lần đầu tiên tiếp xúc với lệ quỷ đã an toàn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch