Thật ra đối phó lão viên của Chính Dương sơn như thế nào, thiếu niên thiếu nữ lúc đó thương nghị việc này tại Lang Kiều, lúc đầu là quyết định tự ai nấy làm, Trần Bình An chỉ là bảo thiếu nữ chờ hắn quay về trấn nhỏ tìm ba người, thế nhưng sau đó thiếu niên đột nhiên thay đổi chủ ý, trước khi Trữ Diêu đi xuống hướng bắc Lang Kiều, vượt qua Trữ Diêu.
Khi hai người xuất hiện phân cách lớn, thiếu nữ mang bội đao và bội kiếm, ngay từ đầu rất kiên định, Trần Bình An ngươi không phải là người trong tu hành, thậm chí ngay cả quyền kỹ cũng không biết, ở một bên xem kịch vui là được rồi, tối đa hỗ trợ phất cờ hò reo, để cho nàng ấy đi chém lão viên, báo thù cho Lưu Tiện Dương, phát tiết mối hận trong lòng. Thế nhưng khi Trần Bình An hỏi nàng chém giết lão viên như thế nào, Trữ Diêu chết sống không muốn nói, chỉ nói nàng có bản lĩnh áp hòm, hành tẩu thiên hạ, lên núi xuống núi, đại đạo độc hành, không có đòn sát thủ gia truyền thì làm sao được.
Trần Bình An không có đáp ứng.
Lúc này mới có chuyện Trần Bình An ba lần tìm người.
Trần Bình An đứng lên, sửa sửa lưng, hầu như không có trở ngại, đứng dậy nói: "Ta nghỉ ngơi xong rồi."
Trữ Diêu kinh ngạc nói: "Đồ của cửa hiệu Dương nhà hữu dụng như thế?"
Trần Bình An xuất hiện ánh mắt buồn bã chốc lát, chỉ là rất nhanh liền gật đầu cười nói: "Rất hữu dụng."
Trữ Diêu hỏi: "Lão viên có thể trực tiếp nhìn thấu tuyến đường chạy trốn của ngươi hay không?"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, cẩn thận đáp: "Nói không chừng có thể."
Trữ Diêu dùng vỏ đao vẽ một hình tròn và một đường thẳng trên mặt đất, hỏi: "Đây là tuyến giữa của miếu nhỏ và Phố phúc lộc lộ, cung gỗ của ngươi giấu ở bên kia?"
Trần Bình An ngồi xổm xuống, vẽ một vòng, "Tới gần đông, là ở đây không khác biệt lắm, cách ngõ Nê Bình không tính quá xa."
Trữ Diêu gật đầu nói: "Được, dù cho lão viên trực tiếp tới miếu nhỏ bên này, ta cũng sẽ kéo dài bước chân của lão, tranh thủ đủ thời gian cho ngươi."
Trần Bình An ở giữa bức tranh, dùng ngón tay vẽ ra một đường, "Nếu quả thật là loại tình huống tồi tệ này, Trữ cô nương, cô có thể đem lão dẫn đến đây hay không? Cũng là chổ vào núi lúc trước của ta, như vậy ta lấy được cung gỗ đi qua, không tốn nhiều thời gian."
Thiếu nữ dùng đao chống đất, ngạo nghễ nói: "Nói không chừng đến lúc đó ta mang theo đầu của lão viên, đi đến chổ của ngươi."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Đừng cậy mạnh, phải cẩn thận!"
Trữ Diêu hận không thể lấy đao dùng sức gõ cái đầu này một phát, rốt cuộc là ai cậy mạnh?
Nàng ấy trừng mắt nói: "Này! Người đứng ở trước mặt của ngươi lúc này, là Trữ Diêu, đệ nhất kiếm tiên tương lai của toàn bộ thiên hạ, có được hay không? !"
Thiếu niên đứng lên, cúi đầu kiểm tra hai cái túi bên hông một chút, để ngừa lỡ như lần thứ hai lại rớt, ngẩng đầu cười nói: "Đã biết đã biết, cho nên, như thế nào cũng đừng để chết tại chỗ nhỏ như vậy, bằng không thì uổng phí. Sau này chờ cô thành đại nhân vật, làm bạn bè, ta cũng được hưởng."
Trữ Diêu cảm khái: "Trần Bình An, ngươi lề mề không quả quyết như thế, khuyên ngươi sau này vẫn là đừng cưới vợ, tùy tiện tìm một nữ tử gả cho chắc chắn."
Thiếu niên bật cười một tiếng, cũng không phản bác, vừa muốn đi ra miếu, Trữ Diêu nói: "Ta đưa ngươi đến bên kia suối nhỏ, rồi ta sẽ đi hướng tây bắc một đoạn, phòng ngừa lão viên lo lắng an nguy của đứa bé gái, đi ra rừng trúc không bao lâu, kết quả bởi vì không có phát hiện tung tích của ngươi, quả quyết buông tha, quay đầu trở về trấn nhỏ."
Trần Bình An suy nghĩ một chút, không có từ chối.
Thiếu niên thiếu nữ cùng nhau đi đến hướng dòng suối nhỏ, thiếu nữ trong vô hình như Hoàng Hà, nước sâu không thấy đấy, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Hô hấp của thiếu niên thì như nước chảy trong khe, nhỏ nhẹ im ắng.
Khí tượng khác nhau.
Trữ Diêu đột nhiên không nhịn được hỏi: "Loại thảo dược bôi trên mũi tên của cung gỗ mà ngươi nói, có thật hữu dụng không?"
Thiếu niên đáp: "Đối với lợn rừng hơn hai trăm cân đều hữu dụng, đối với lão viên kia hẳn là cũng vậy."
Trữ Diêu không nói gì thêm.
Hai người tới gần dòng suối nhỏ, chính là chổ lúc đó thiếu niên giầy rơm lên bờ, thiếu niên thiếu nữ hầu như đồng thời dồn hết sức xuống hai chân, bật cao lên, phóng qua bờ bên kia.
Thiếu nữ sau khi đáp xuống đất cầm vỏ kiếm, thả chậm bước chân, thiếu niên thì như đang chạy lấy đà, phóng qua sông, đáp xuống đất mà chạy, động tác liền mạch lưu loát, trong nháy mắt nhìn thoáng thiếu nữ, Trần Bình An vừa muốn quay đầu, thiếu nữ liền nói: "Ngươi đi trấn nhỏ trước, không cần để ý đến ta."
Thiếu niên tiếp tục chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu nhắc nhở nói: "Ta sẽ gây nhiễu loan, chọn một ngõ yên lặng để vào trấn nhỏ, có thể sẽ hơi trễ một chút."
Trữ Diêu gật đầu, sau khi thân ảnh của Trần Bình An biến mất, tay cầm chuôi kiếm, bắt đầu chậm rãi bước đi về hướng tây.
Không bao lâu, thiếu nữ dừng thân hình, đưa mắt nhìn về phía thượng du của dòng suối.
Một thân ảnh to lớn bất chờ từ trong dòng suối nhảy thẳng lên bờ, đáp xuống trước người thiếu nữ cách khoảng hai mươi bước.
Lão viên có chút nghi hoặc, bốn phía không có khí tức ẩn nấp của thiếu niên, vô ý liếc mắt trường kiếm bên hông của thiếu nữ, cười nói: "Cô gái nhỏ, người lúc trước đi phố Phúc Lộc quấy rối, chính là ngươi?"
Thiếu nữ hai tay đè lại chuôi đao chuôi kiếm, im lặng không lên tiếng.
Lão viên hiếu kỳ hỏi: "Cô gái nhỏ, trước đó trên đường tới trấn nhỏ, tuy rằng ngươi vẫn giấu đầu giấu đuôi, nhưng ta biết ngươi lai lịch không đơn giản, không giống hai tên phế vật của Thanh Phong thành Lão Long Thành, chỉ là ta rất kỳ quái, giữa ngươi và ta, có ân oán gì, để làm như vậy? Hoặc là nói gia tộc sư môn của ngươi, từng có ân oán với Chính Dương sơn?"
Trữ Diêu không nói một lời, đao kiếm bên hông đồng thời ra khỏi vỏ, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Hiệp đao tới trước, đánh xuống đầu vị hộ sơn lão tổ của Chính Dương sơn, lão viên đúng là tùy tiện vung tay, cánh tay hất văng phong mang của đao ra.
Thiếu nữ dựa thế thân hình xoay tròn, một kiếm quét ngang, chém về hướng cổ lão viên.
Lão viên cũng lấy cánh tay đập lùi kiếm phong.
Thiếu nữ thấy hai chiêu không thể thực hiện được, cũng không dây dưa, tách ra một khoảng với lão viên, chậm rãi di chuyển.
Lão viên với thân thể mạnh mẽ vô cùng, sau khi giám định trình độ sắc bén của hai thanh binh khí, căn bản không nhìn vết máu bị cắt trên cánh tay, cười nói: "Binh khí thật không sai, hơn nữa dám tùy thân mang theo hai thanh, vừa nhìn liền biết là đệ tử thế gia ngàn năm trên núi, bằng không cũng là đệ tử đích truyền của hào phiệt hạng nhất dưới chân núi, ta thiếu chút nữa đã nghĩ rằng ngươi là một kiếm tu của Phong Lôi viên trốn từ một nơi bí mật gần đó."
Lão viên theo bước chân nhìn như không hề lo lắng của thiếu nữ, dời tầm mắt khỏi thân thể của nàng, trầm giọng nói: "Cô gái nhỏ, biết ngươi dù cho kế tiếp bị nhục, vẫn sẽ không từ bỏ ý định, vậy lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, dù cho ngươi báo ra thân thế sư môn, khi ngươi bị lão phu đánh chết, Chính Dương sơn cũng sẽ không vì thế nhận sai, lại càng không quản ngươi đến từ phương nào, là học trò của ai."
Trữ Diêu đối với cái này căn bản là như gió thổi ngoài tai, từ đầu đến cuối đều đang tìm uy hiếp đích thực đến từ con vượn già này.
Nàng ấy dù sao không phải vị Đại Ly phiên vương đã mò lấy cánh cửa của đệ thập cảnh, có thể chính diện chống lại một con vượn Bàn Sơn.
Lão viên tự nhận đã thoái nhượng rất nhiều cười lạnh nói: "Không biết điều như vậy, thế thì cứ theo ý của ngươi."