Lão viên từng bước đi đến trước mặt thiếu nữ, vung cánh tay về hướng đầu thiếu nữ, dùng sức nện xuống.
Thiếu nữ dùng hiệp đao giơ lên đón đỡ, lưỡi đao hướng về cổ tay lão viên, trường kiếm trong tay đâm thẳng rất mạnh về ngực lão viên, mũi kiếm chỉ thẳng vào trái tim lão viên.
Không ngờ rằng dù cánh tay của lão viên tuy thô ráp nhưng vô cùng nhanh nhẹn, biến hoá thành năm ngón tay kẹp lấy mũi đao, cùng lúc đó, tay kia cứ như tự có bản tính bản tâm, nhanh chóng chụp lấy mũi kiếm.
Rõ ràng, hùng hổ giết người là giả, dụ thiếu nữ liều lĩnh xuất kiếm là thật.
Bàn Sơn vượn xuất thân thánh địa kiếm pháp của Đông Bảo Bình Châu, liếc mắt đã nhìn ra chổ khác biệt của thanh kiếm này.
Vì thế lão viên không tiếc lần thứ hai thay đổi phương hướng.
Dù cho mũi kiếm đã đẩy vào da thịt trong ngực lão viên, chỉ thiếu một tấc là có thể đâm vào trái tim.
Trữ Diêu xem thời cơ không ổn, quả quyết buông chuôi kiếm, vừa dùng sức rút đao, lưỡi đao lướt qua lòng bàn tay lão viên, phát sinh một chuỗi âm thanh như cạ vào kim loại muốn đâm phá màng tai.
Sau khi rút đao, thiếu nữ ngửa thân thể ra sau, chân lùi liên tục, cấp tốc rút lui.
Quả nhiên, lão viên nghiêng thân, tay cầm mũi kiếm vung mạnh, trường kiếm bị ném đi hơn mười trượng.
Dẫm chân một cước đá về hướng thiếu nữ.
Tay phải vốn dĩ cầm kiếm của thiếu nữ giơ lên, bị một cước của lão viên đá trúng, phát ra tiếng nổ lớn, cả người thiếu nữ bị đá bay ra bảy tám trượng, phía sau lưng đập mạnh xuống mặt đất, lăn lộn mấy vòng, mới dùng đao cắm xuống đất để trụ lại, mũi đao kéo thành một đường dài hơn cả thước, thân hình mới được giữ lại, may mà đường nhỏ là đất bùn, trên mặt đất vô tình có cục đá cũng không bén nhọn, sau lưng của thiếu nữ lúc này mới không có kết quả huyết nhục không rõ.
Không để cho thiếu nữ chút cơ hội thở dốc, thân ảnh khổng lồ kia đã từ trên cao đáp xuống.
Thiếu nữ lần này ngay cả động tác dư thừa rút ra hiệp đao cũng không có, ngay lập tức lui lại.
Lão viên chưa truy sát thiếu nữ, sau khi rơi xuống đất liền đứng tại chỗ, một chân giơ lên cao cao, dẫm lên chuôi đao đang cắm trên mặt đất, đợi khi thiếu nữ quỳ một gối xuống ngẩng đầu nhìn lại, lão viên tăng thêm lực chân, một cước đem cả hiệp đao giẫm sâu mặt đất, chuôi đao chỉ còn ngang với mặt đất.
Trên mặt lão viên có từng tia khí tức tử kim chậm rãi lưu chuyển, trong màn đêm thâm trầm có vẻ chói mắt, châm chọc cười nói: "Đao cũng luyện, kiếm cũng học, nửa lừa nửa ngựa, chẳng ra cái gì cả, đó là kết quả vô cùng đáng thương!"
Thiếu nữ đứng lên, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu, "Ngươi chỉ có chút bản lĩnh ấy?"
Lão viên lắc đầu cười nói: "Mới vừa rồi chỉ là cho ngươi một cơ hội mà thôi."
Trữ Diêu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tại quê nhà ta, sinh tử chi chiến, cũng không chú ý cha mẹ là ai. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đường đường chính chính giết ta, đó là do ta kỹ không bằng người, cha ta mẹ sau này biết được nguyên do quá trình, tối đa cũng là tới Đông Bảo Bình Châu tìm ngươi gây phiền toái, tuyệt đối sẽ không liên lụy Chính Dương sơn. Cho nên ngươi có thể yên tâm, buông tay chém giết là được. . ."
Đây là lão viên lần đầu tiên nghe được thiếu nữ nói nhiều và lưu loát như vậy, với thiếu nữ che mặt kiệm lời ít nói trong ấn tượng, một trời một vực.
Cho nên trong nháy mắt khi lão viên cảm thấy gáy lạnh cả người, bỗng nhiên nghiêng đầu.
Một đạo bạch hồng từ bên cạnh cái cổ xẹt qua, kiếm phong mang theo một vết thương không sâu.
Nếu không quay đầu, dù cho không cách nào một hơi xuyên thấu cái cổ, cũng tuyệt đối làm lão tổn thương nặng, đến lúc đó coi như là lật thuyền trong mương, một bước sai từng bước sai, vừa nghĩ đến mình chỉ cần vì thế mà sớm hiện ra chân thân, liền mất đi điểm cao trên đạo nghĩa, dẫn đến một chút cò kè mặc cả với Tề Tĩnh Xuân và Nguyễn Sư cũng không có, không thể liên lụy tiểu thư nhà mình, ở khối thiên địa này một mình chịu các loại nguy cơ, lão viên Chính Dương sơn rốt cục lần thứ ba phẫn nộ.
Phi kiếm vẫn chưa vào vỏ, mà là vờn quanh bốn phía thiếu nữ, nhanh chóng xoay tròn, tranh công với chủ nhân.
Lão viên sau khi thấy cảnh tượng như vậy, giận dữ cười, nói: "Hảo hảo hảo, vừa vặn cùng Tống Trường Kính đánh một trận chịu lợi, kế tiếp đùa giỡn một phen với ngươi! Để xem chút da thịt trên người của ngươi, chịu được bao nhiêu cái đấm? !"
Thiếu nữ tỉ mỉ quan sát tử kim khí trên mặt lão viên, khẽ cau mày, chuyện bất quá tam còn hơn trong dự liệu, lão viên dù cho ba lần vận dụng thuật pháp thần thông, rõ ràng còn lưu dư lực nhất định, không đến mức có thể khiến vài khiếu huyệt lớn chủ yếu tan vỡ, bị ép thi triển chân thân. Huống hồ chuyện giảm thọ, với tu sĩ dưới ngũ cảnh là cực kỳ trí mạng, đối với một con Bàn Sơn vượn đương nhiên cũng rất đau, nhưng đồng thời lại không có trí mạng như “người”.
Thiếu nữ khẽ nhúc nhích ngón tay, trường kiếm tùy theo nhẹ nhàng xoay tròn, cười cười, "Khó trách cha ta nói Chính Dương sơn của Đông Bảo Bình Châu các người, không đáng nhắc tới, xưa nay khẩu khí lớn kiếm đạo nhỏ, người ngốc gan lớn kiếm khí cạn."
Lão viên râu tóc đều dựng lên, giận quát một tiếng, "Muốn chết!"
Muốn đem thiếu nữ không biết trời cao đất rộng giết chết.
Trữ Diêu không có ham chiến, chạy về phương bắc.
Dọc theo đường đi cực kỳ nguy hiểm, nếu không có thanh phi kiếm được hai chữ bên trong tấm biển "Khí Trùng Đẩu Ngưu", kiếm khí với thần ý đồng thời tăng vọt, đồng thời tâm linh tương thông với thiếu nữ, có thể tâm ý tới lui, trường kiếm bản thân giống như là một tồn tại không nói quy củ, lúc này mới có thể khiến thế tiến công như lôi đình vạn quân của lão viên nhiều lần bị cản trở, trợ giúp chủ nhân chạy trốn giữa may mắn.
Nếu là một gã kiếm tu cực cực khổ khổ dưỡng ra một vật bổn mạng phù hợp tâm ý như vậy, lão viên không có bất luận cái gì kinh ngạc, thế nhưng lão viên rõ ràng nhận thấy thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, cũng không phải phi kiếm bổn mạng của thiếu nữ.
Nàng ấy như là võ phu tầm thường hành tẩu giang hồ, tiện tay đem theo "Thần binh lợi khí", chỉ cần cầu ngọn gió cũng đủ lợi hại là được. Căn bản chưa từng quan tâm kiếm tâm, dựng dục kiếm linh trong đại đạo kiếm tu. Thế nhưng chỗ cổ quái của thiếu nữ, chính là con đường võ phu không được đầy đủ, bởi vì đối với tông sư võ đạo một lòng rèn luyện khí lực mà nói, truy cầu chính là "Thiên địa tan vỡ thân ta bất hủ", nếu là bị binh khí đoạt chủ, thì bị xem như là một loại bàng môn tả đạo.
Một đường chém giết, lão viên sở dĩ không thể bắt được thiếu nữ, ngoại trừ phi kiếm quấy rối, cũng là sở học của thiếu nữ rất tạp, kiếm tu, võ phu, luyện khí, ba cái đầy đủ, khí tức tinh thuần kéo dài. Lão viên thật sự nghĩ không ra là tông môn nhà ai ở Đông Bảo Bình Châu, có thể dạy dỗ ra một vãn bối cổ quái như thế, cho nên ra tay thử vô cùng cẩn thận, muốn xác định lai lịch.
Dù sao chỉ cần không tới gần trấn nhỏ, mặc kệ bên kia hỗn tạp ra sao, lão viên ở bên đây không có bất luận cái gì buồn phiền.
Sắc mặt của thiếu nữ chạy trốn càng lúc càng tái nhợt.
"Nỏ mạnh hết đà!"
Lão viên nhe răng cười nói: "Không nói đến ngươi có thể chịu đựng để trốn về trấn nhỏ hay không, cho dù may mắn thành công, có người tiếp ứng, nhưng ngươi thật sự cho rằng lão phu không giết được ngươi?"
Lão viên như một nông dân rút hành giữa ruộng, không tính toán với phi kiếm, trực tiếp phóng qua đầu thiếu nữ, rơi xuống lối đi của nàng, xoay người ngăn cản con đường chạy về hướng bắc của thiếu nữ, một quyền đập chuôi phi kiếm văng ra hơn trăm trượng, chỉ là phi kiếm quyết tâm cuốn lấy lão, lập tức bay cái vù trở lại, đâm vào đầu lão viên, khi lão viên nỗ lực tìm cơ hội giữ chân phi kiếm, đem nó nắm chặt trong lòng bàn tay, nó lại biết thối lui, tuyệt không ham chiến, phi kiếm quay lại như gió, khó lòng phòng bị, lão viên dù cho da dày thịt béo không sợ bị thương, cũng trở nên chật vật.
Thiếu nữ không muốn giao phong trực tiếp với lão viên, liền đổi lộ tuyến, chạy về hướng đông bắc.
Lão viên lướt qua đuổi theo, từ đầu đến cuối luôn gây áp lực cho thiếu nữ.