- "Chỉ điều này thôi à? Chắc ngươi cũng biết dù ngươi không nói thì trước sau gì ta cũng điều tra ra, phải không?" Đinh Ninh lạnh lùng nhìn lão.
Tống Thần Thư khó nhọc nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.
Lão biết bí mật tiếp theo chuẩn bị tiết lộ chắc chắn sẽ làm thằng nhóc này thỏa mãn, nhưng Tống Thần Thư cũng hết sức rõ ràng, chỉ cần một người khác biết nó xuất phát từ miệng lão, vậy thì hậu quả tương lai lão phải nhận sẽ thê thảm hơn bây giờ hàng chục lần.
- "Lâm Chử Tửu vẫn chưa chết." Lão vừa nhìn Đinh Ninh bằng ánh mắt van xin, vừa khàn khàn nói.
Đinh Ninh run lên, khuôn mặt hắn đã mất hẳn sự bình tĩnh vốn có, vội vàng hỏi lại:
- "Ngươi vừa nói cái gì?"
- "Hắn đang bị giam trong căn phòng ở nơi sâu nhất trong Thủy lao."
Tống Thần Thư cảm thấy trái tim mình sắp nhảy khỏi cổ họng rơi ra ngoài:
- "Nghiêm Thừa tướng muốn moi lấy một số bí mật tu hành từ miệng hắn nên vẫn chưa chịu giết. Những người khác đều nghĩ rằng hắn đã chết, thậm chí bọn Lý Thừa tướng và Dạ Ty Thủ cũng không biết điều này."
Khuôn mặt Đinh Ninh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn im lặng một lúc rồi hỏi tiếp:
- "Vậy sao ngươi biết?"
Tống Thần Thư không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:
- "Vì mãi vẫn không moi được điều gì từ miệng hắn nên Nghiêm Thừa tướng nghĩ tới một vài biện pháp, ông ta cho người giả bộ cướp ngục, trong số đó có vài kẻ là người quen cũ của Lâm Chử Tửu."
- "Ngươi cũng là người quen cũ của Lâm Chử Tửu, nhưng đáng tiếc hắn không biết các người đều là tay sai của Nghiêm Thừa tướng." Vẻ mặt Đinh Ninh vẫn hết sức bình thản: "Sau đó thì sao?"
Tống Thần Thư khó nhọc nói:
- "Không hiểu sơ hở chỗ nào mà Lâm Chử Tửu không bị mắc lừa."
- "Tính cách hắn còn cẩn thận hơn Nghiêm Thừa tướng, sao dễ mắc lừa thế được?" Đinh Ninh hơi cúi đầu, nói khẽ: "Bây giờ cuộc sống của hắn chắc cũng không thoải mái gì."
Tống Thần Thư không biết nên tiếp lời thế nào, lão đành im miệng.
Đinh Ninh không buồn liếc lão, hắn hỏi tiếp:
- "Hết rồi à?"
Tim Tống Thần Thư lại đập thình thịch.
Giọng điệu đối phương cho thấy hắn vẫn chưa hài lòng.
- "Ta..." Lão run rẩy nói ra bí mật quan trọng cuối cùng: "Cô Sơn Kiếm Tàng trong truyền thuyết có lẽ thực sự tồn tại trên đời, hơn nữa hầu hết manh mối dường như đang nằm trong tay Bạch Sơn Thủy của Vân Thủy Cung."
- "Cô Sơn Kiếm Tàng ư?"
Đinh Ninh giật mình, đây là một tin tức bất ngờ mà hắn không nghĩ có thể moi được.
Theo truyền thuyết, Cô Sơn Kiếm Tông là một môn phái cực kì mạnh mẽ và bí ẩn, không ai biết nó bắt đầu và biến mất ra sao, nhưng người ta đồn rằng môn phái này vẫn lưu lại trên đời một kho báu bí mật, bên trong cất giấu rất nhiều bảo bối.
Ngoại trừ một số công pháp tu hành đã thất truyền, trong đó còn có linh dược và tài liệu luyện khí quý hiếm vốn tuyệt tích bên ngoài.
Theo những đồ vật có liên quan đến Cô Sơn Kiếm Tông bị phát hiện ngày một nhiều, Tu hành giả trong thiên hạ đã khẳng định sự tồn tại của nó và bảo tàng bí mật là chính xác, nhưng rốt cuộc nó nằm ở đâu thì vẫn không ai biết.
- "Từng có người của Thần Đô Giám mang mấy mảnh vỡ ngọc giản đến kho Kinh Sử giám định, chữ viết trên đó rất kì lạ, sau khi tra xét rất nhiều thư tịch cổ, chúng ta nhận ra đó là thứ văn tự riêng biệt chỉ có ở Cô Sơn Kiếm Tông."
Giọng nói Tống Thần Thư trở nên dồn dập:
- "Hơn nữa ta còn âm thầm tìm hiểu và biết được người của Thần Đô Giám từng giao tranh với dư nghiệt Vân Thủy Cung, họ xác nhận trong tay đám dư nghiệt này còn nắm giữ rất nhiều mảnh vỡ nữa."
Đinh Ninh im lặng.
Dù Tu hành giả của Vân Thủy Cung và Kiếm Lô đang ẩn nấp rất kĩ, nhưng chỉ cần bỏ công tìm kiếm là có thể lần ra một số manh mối.
- "Còn gì nữa không?"
Mấy chục giây sau, Đinh Ninh lại nhìn Tống Thần Thư và hỏi tiếp.
Tống Thần Thư nhìn lại hắn bằng ánh mắt bất lực, trong đầu trống rỗng, lão thật sự không biết mình còn bí mật nào đủ sức nặng nữa.
- "Tốt lắm."
Đinh Ninh nhìn vẻ mặt Tống Thần Thư, gật đầu một cách hài lòng rồi cúi xuống, ghé sát tai lão thì thầm:
- "Vậy ngươi có thể yên tâm mà chết rồi đó."
Đôi mắt Tống Thần Thư trợn ngược lên, lão không thể tin nổi điều vừa nghe.
Một luồng kình khí nhẹ nhàng đâm vào tâm mạch lão, cắt đứt một vài mạch máu quyết định đến sự sống con người.
- "Mày...."
Lão không thể tin vào sự thật tính mạng mình phải chấm dứt như vậy, bàn tay đã cứng lại không biết lấy đâu ra sức mạnh túm chặt lấy vạt áo Đinh Ninh.
- "Rất ngạc nhiên tại sao ta không làm theo lời hứa tha cho ngươi, đúng không?"
Đinh Ninh nhìn vào đồng tử đã ngày càng mở rộng của lão, nói khẽ:
- "Lời nói của ‘người đó’ là thứ đáng tin nhất thiên hạ, nên ngươi nghĩ rằng đệ tử của ông ấy cũng nhất định sẽ biết giữ lời như vậy."
- "Đáng tiếc, ông ấy đã chết rồi, mấy nguyên tắc đạo đức ấy còn có giá trị ước thúc sao?" Đinh Ninh hờ hững gỡ ngón tay Tống Thần Thư, nói tiếp.
Tống Thần Thư nghe xong, ngọn lửa giận dữ vì bị lừa gạt bùng lên trong lòng, nhưng lão cũng nghe được âm thanh ặc ặc quái gở phát ra từ chính cổ họng mình.