Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 181: Mưu kế​ (1)

Chương 181: Mưu kế​ (1)





Trăng sáng tự triều sinh, xuân giang liền biển bình(*).

(*) Trăng sáng tựa triều dâng, sông xuân nối biển bằng.

Vào lúc trăng lên giữa trời, trong hoàng cung Đại Tần, Nguyên Vũ hoàng đế ưa thích mặc áo vải rời khỏi ngự thư phòng, bước lên Quan Tinh Đài(*).

(*) Quan Tinh Đài: đài dùng để quan sát các vì sao.

Nhìn thấy hôm nay quan viên phụ trách quan sát sao trời ghi chép rằng: "Có sao băng xấu rơi trên Vị Hà, màu đỏ thẫm, sợ là có điềm xấu", hắn tiện tay nhấc bút sửa lại rằng: "Nguyên Vũ mùa xuân năm thứ mười hai, có ngôi sao may mắn đến triều bái, trời ban điềm lành, mọi việc đều suông sẻ."

Trăng không tròn hoàn toàn, chỉ thiếu một góc.

Nhưng lúc chắp tay đứng ở nơi cao nhìn xem vầng trăng sáng này, vẻ mặt của hắn lại hết sức hài lòng.

Trong trần thế nơi nào có hoàn toàn viên mãn, ở đâu có thập toàn thập mỹ?

Dù cho vài tên đại nghịch kia không có bị trực tiếp giết chết, dù cho có người thừa cơ hội mượn cái đại cục này muốn giết Phù Tô, nhưng thứ hắn cần cũng đã đạt được.

Từ lúc Lộc Sơn Hội Minh bắt đầu đến khi chấm dứt, Trường Lăng sẽ hoàn toàn an bình, Đại Tần vương triều sẽ vững bước tiến lên.

Về phần những con cờ kia... có đôi khi quân cờ còn sống mới có giá trị, đế vương mạnh nhất không phải là sát phạt vô song, mà là có thể đánh một ván cờ lớn vô song.

Ý tưởng bất đồng thì cảnh giới cũng bất đồng.

Hắn lưu tâm không phải là từng chiêu từng thức của tu hành giả bình thường, kẻ thắng người thua, mà là toàn bộ thiên hạ.

Cùng một thời gian, một đoàn xe giống như đội buôn đang xếp hàng mà tiến lên trên đường lớn.

Hiện đoàn xe này đã cách xa Trường Lăng khoảng hai ngày đường rồi. Trong đoàn xe, Ly Lăng Quân với mái tóc đã được nhuộm bằng dược vật mà dần dần đen nhánh, cũng đang xuyên qua màn xe mà ngắm vầng trăng sáng nhưng lại thiếu đi một góc kia.

Trong Ly Lăng Quân phủ ở Trường Lăng lúc này thoạt nhìn hoàn toàn giống với thường ngày, thậm chí ngay cả thư phòng của hắn cũng đều đốt đèn như trước, nhưng mà lại không người nào biết, hắn đã chính thức lên đường quay về nhà.

Trong Ngư thị lúc này lại trái ngược, rất náo nhiệt, rất nhiều người giống như u linh lắc lư ở bên dưới những tấm bạt che mưa.

Lão nhân lưng còng cầm trong tay cây gậy hắc trúc nhìn khuôn mặt bình thản giống như ngày thường của vị nữ tử mặc áo đỏ đang ngồi ngay ngắn trên cầm đài, thỉnh cầu: "Đại tiểu thư, ngài phải rời khỏi Trường Lăng."

"Đây không chỉ là ý của ngươi mà là vài vị chú bác trong triều kia cũng có ý này, đúng không?" Hồng sam nữ tử nhìn xem hắn , ôn nhu hỏi .

Lão nhân lưng còng nhẹ gật đầu, nói: "Sở dĩ chúng ta có thể dung thân ở Trường Lăng cũng vì Nguyên Vũ hoàng đế biết rõ chúng ta không tranh quyền thế, chẳng qua là tìm một chỗ dung thân. Thế nhưng nếu như là đã động đến chúng ta, chứng tỏ rằng hắn muốn cho cái Ngư thị này có chút thay đổi. Lần này là nể mặt mũi những vị chú bác trong triều kia mà cảnh tỉnh chúng ta."

Nữ tử mặc áo đỏ nhẹ gật đầu, nhưng lại thở dài, ôn nhu nói: "Nói thì nói vậy, nhưng đã sống ở Trường Lăng rồi thì cho dù chết cũng muốn ở lại Trường Lăng nhìn cho rõ ràng. Dạ Sách Lãnh còn không đi, ta như thế nào lại đi."

Ánh mắt của lão nhân lưng còng hơi trầm xuống, đang còn muốn khuyên nhủ thêm vài lời.

Nhưng mà nữ tử mặc áo đỏ lại ôn nhu tiếp lời: "Người ngoài không biết, nhưng mà ngày đó chúng ta là người đầu tiên khám nghiệm thi thể Tống Thần Thư, hẳn là cửu tử tằm không thể nghi ngờ. Kiếm của Triệu Tứ tiên sinh gãy, Bạch Sơn Thủy trọng thương mà đi, cho dù hai người có thể chạy thoát ra được, Nguyên Vũ hoàng đế cũng đều có thể hài lòng như ý ở Lộc Sơn minh hội đại triển tay chân, tạm thời sẽ không để ý đến cái cô nữ như ta."

Lão nhân lưng còng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng không nói nữa.

Lúc này Phương Tú Mạc cũng đang ngắm trăng.

Hắn hiện đang đứng trên khối đá ngầm mà Triệu Tứ và Dạ Sách Lãnh đã từng đứng.

Trong nước sông trước mắt hắn phản chiếu lại một vầng trăng sáng, bởi vì thiếu một phần mà không hoàn toàn tròn trịa lắm.

Trong lòng của hắn cũng có một vầng trăng sáng không được tròn trịa như vậy.

Nước sông mãnh liệt đánh vào trên đá ngầm dưới chân hắn, tạo nên muôn ngàn lớp sóng.

Tuy rằng hắn không có rơi vào trong ván cục này, không thể tận mắt thấy được trận đại chiến kinh thế hãi tục xảy ra nơi đây. Nhưng mà chỉ cần một ít dấu vết rất nhỏ, một ít cải biến rất nhỏ trong thiên địa nguyên khí, cũng đủ để hắn tưởng tượng ra tình cảnh một trận chiến đã diễn ra lúc đó tại đây.

Lửa rơi từ trên bầu trời, trong sông ngăn nước thành đầm, Thiên Nhất Sinh Thủy phá nát đầm băng... hình ảnh sau cùng nhất định dạng trong đầu hắn là Dạ Sách Lãnh mệt mỏi không thể tả chạy đến nơi đây, ngồi trên khối đá ngầm dưới chân hắn.

Vì sao Bạch Sơn Thủy và Triệu Nhất có thể tùy ý làm bậy như thế, phóng đãng mà chiến, vì sao Dạ Sách Lãnh lại dám xuất hiện trước mặt hai người tại đây, tại sao có thể ở lại Trường Lăng.

Hắn nhìn cái vầng trăng không tròn trịa lắm kia đang tỏa sáng lắc lư ở trong nước sông, cảm thấy nếu so với những người này, bản thân hắn thiếu chút ít gì đó cực kỳ quan trọng.

Lúc trước thánh ý khó vi phạm, cuối cùng hắn phá cảnh khuyết thiếu mất nửa phần cảnh xuân.

Đến bây giờ, cảm thụ được khí tức của ba vị nữ tử đặc sắc tuyệt luân lưu lại, hắn lại bắt đầu có giác ngộ.

Khuyết thiếu nửa phần kia, có thể tìm lại được hay không thật ra toàn bộ là do bản thân.

Thì ra khuyết thiếu không phải trình độ, mà là ràng buộc, mà là khí phách.

"Cỡi quần áo đi!"

Trong đầu hắn bỗng nhiên như vang lên một tiếng phật kệ. (lời hát trong kinh phật)

Nỗi lo âu ẩn trong chân mày của hắn lập tức biến mất, khóe miệng xuất hiện nét cười với niềm vui khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Hắn cởi hết toàn bộ quần áo trên thân, chân trần nhảy vào trong nước sông.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch