Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 182: Mưu kế​ (2)

Chương 182: Mưu kế​ (2)


Trong nước sông đen kịt hắn cười lớn, mặc cho thủy lưu cọ rửa thân thể, càng trôi càng xa khỏi Trường Lăng.

Đây là một đạo kiếm ý mạnh nhất mà hắn ấp ủ mãi cho đến bây giờ mới thành, chặt đứt toàn bộ ràng buộc giữa hắn với Phương hầu phủ, với Trường Lăng, với hoàng cung, với cái vương triều này.

Trong đêm này, có người ở, có người đi.

Trên Quan Tinh Đài, trong cái ván cục lớn của tên Tần Đế cường đại nhất từ trước tới nay kia, cuối cùng cũng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đầu tiên.

Phương Tú Mạc không hề trở thành một thanh kiếm cường đại mà hắn muốn mang đến Lộc Sơn Hội Minh, mà là lựa chọn bỏ đi.

***

"Dẫn Bạch Sơn Thủy vào Ngư thị, Triệu Tứ đại chiến với Bạch Sơn Thủy, nếu như Triệu Tứ nhất định phải báo thù cho Triệu Trảm, dưới trận chiến này, bọn Liên Ba và Thân Huyền mai phục đàng sau, sợ rằng đừng nói là Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy, mà ngay cả Triệu Nhất cũng sẽ chết, hay cho một cái mưu lớn."

Trong quán rượu ở Ngô Đồng Lạc, Đinh Ninh không có ngắm trăng, mà là đang ngắm gương mặt so với trăng rằm còn đẹp hơn của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, chậm rãi nói.

Thẩm Dịch cũng là dòng dõi lớn ở Quan Trung, dĩ nhiên cũng có thật nhiều nơi gửi tin tức rất nhanh, Lưỡng Tầng lâu lại có thật nhiều thủ đoạn nghe ngóng tin tức, hơn nữa khoảng cách giữa Ngư thị và Ngô Đồng Lạc không xa, rất nhiều khí tức Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thể cảm ứng được, cho nên cái ván cục lớn kinh thiên này, hiện tại cũng dần dần rõ ràng ở trong đầu Đinh Ninh.

"Có khí tức Tích Sơn Kiếm Bàn."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không cần suy nghĩ nhiều cũng biết mình giết chết Phàn Trác chỉ là trùng hợp đốt cháy sợi dây dẫn nổ của cái ván cục lớn này, lông mày nàng cau lại nói: "Đây là phù binh mà Ly Lăng Quân yên thân gửi phận, lực lượng của nó gần như đạt tới Thất Cảnh trung phẩm. Nguyên Vũ hoàng đế hứa cho hắn điều gì mới có thể khiến hắn giao ra thứ này."

Đinh Ninh cười lạnh nói: "Đương nhiên là đồng ý cho hắn quay về Sở."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói: "Cái giá này có lớn quá hay không?"

Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói: "Trong vương triều Đại Sở không biết có bao nhiêu người không muốn hắn trở về, bảo vệ hắn bình an quay về Sở, cái giá này hoàn toàn không lớn."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, nói: "Ta không phải nói hắn trả giá quá lớn, mà là nói dùng Tích Sơn Kiếm Bàn để đổi lấy được quay về sở, Đại Tần vương triều đưa ra một cái giá quá lớn."

"Phải chăng ngươi cảm thấy Ly Lăng Quân ưu tú, sợ ngày sau địch quốc của Đại Tần có thêm một gã đế vương trẻ tuổi mà cường đại?" Đinh Ninh lạnh lùng lắc đầu: "Nói về mưu kế, Ly Lăng Quân kém quá xa Trịnh Tụ. Trịnh Tụ đã để cho hắn trở về, nói rõ nàng chưa bao giờ cho rằng Ly Lăng Quân là đối thủ của nàng, hoặc là nói trong chuyện này nàng có khả năng khống chế tuyệt đối. Trong trận đại chiến năm Nguyên Vũ thứ ba kia, quân đội của triều đình ta bị diệt hai mươi vạn, tổn thất vô số chiến xa, cắt Dương Sơn quận. Một đứa con đổi lấy sáu trăm dặm đất, đây là vô cùng nhục nhã, cho nên ngươi nhìn cho kỹ, lần Lộc Sơn Hội Minh này, đối tượng hàng đầu của Nguyên Vũ hoàng đế chính là Đại Sở vương triều. Sau lần Lộc Sơn Hội Minh này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Dương Sơn quận sẽ được trả về, sau này muốn diệt địch quốc, nước đầu tiên bị diệt chính là Đại Sở vương triều."

Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh cười lạnh nói tiếp: "So sánh với việc giết chết Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ, để cho Ly Lăng Quân quay về Sở mới đúng là tình tiết quan trọng nhất của ván cục này. Tuy rằng Ly Lăng Quân ưu tú, nhưng mà hắn đã ngây ngốc quá lâu ở Trường Lăng. Tại Trường Lăng ngây ngốc quá lâu, mọi thứ về hắn cũng đã bị tìm hiểu quá nhiều."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết sắc mặt càng ngày càng không vui.

Chuyện càng phức tạp không vui, người càng mưu mô phức tạp, nàng càng không thích .

Huống chi cho tới bây giờ nàng đều chưa từng ưa thích Trịnh Tụ.

"Ta nhớ rõ khí tức của đứa bé kia."

Trong ánh mắt của nàng lóe lên một tia hàn ý hiếm thấy, chậm rãi nói.

Những lời này rất là đột ngột, nhưng Đinh Ninh lại hoàn toàn nghe hiểu, hắn im lặng một lát, nói ra: "Ta đoán chắc hẳn hắn là Phù Tô."

"Là ai muốn giết hắn?" Nàng cũng im lặng một lát, hỏi.

"Có người định mượn ván cục này giết chết Phù Tô, kẻ có thể làm ra chuyện như vậy đương nhiên sẽ không phải là quyền quý tầm thường, là hai tướng? Dư hoàng tử sau lưng quyền quý, thậm chí Trịnh Tụ, đều có khả năng." Đinh Ninh lắc đầu, nhìn nàng nói: "Cái loại tranh đấu trong triều đình này cũng giống như kiểu thê thiếp nhà giàu minh tranh ám đấu vậy, hết sức phức tạp."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, giọng hơi lạnh nói: "Trịnh Tụ cũng có khả năng? Nàng tại sao phải giết con mình."

"Có lẽ chỉ là làm dáng một chút, cho dù ta không toàn lực ra tay, nàng cũng sẽ có chuẩn bị?" Đinh Ninh lạnh lùng nói: "Hoặc có lẽ cũng chỉ là một cái ván cục khác, cố ý khiến cho người ta cảm thấy là mưu đồ của người nào đó khác nữa."

Loại tranh giành trong cung đình này quá mức phức tạp, tóm lại Trưởng Tôn Thiển Tuyết không có hứng thú suy nghĩ sâu xa.

Nàng nhắm mắt lại bắt đầu tu hành, nhưng mà lại cũng giống như vần trăng khuyết thiếu một góc kia vậy, không thể viên mãn, nàng mãi cũng không cách nào tĩnh tâm nội quan.

Một lần nữa nàng mở mắt ra, nhìn Đinh Ninh, hỏi "Hắn là con của người kia sao?"

Đinh Ninh nhìn vào đôi mắt nàng, nghiêm túc mà khẳng định lắc đầu, "Không phải."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nói gì nữa, nhắm mắt lại. Chẳng biết tại sao, sương lạnh trên mặt nàng càng đậm hơn so với ngày bình thường.

Đinh Ninh cũng nhắm mắt lại, cùng lúc đó, trong lòng hắn lại đang nói một câu, "Nhưng có lẽ sẽ khiến cho hoàng đế cảm thấy phải."





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch