Mấy cây dù đen cẩn thận hộ tống cô gái quần trắng đi ra mấy chục bước, lên một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó.
Cậu nhóc đi ra từ quán dầu vừng bị sụp vẫn nhìn không chớp mắt vào nàng. Mãi cho đến khi cô gái vén rèm vào xe đi, hắn mới nói một câu đầy cảm thán: "Đẹp thật!"
Lúc này, vị Kiếm sư áo đen ngã ngồi cách hắn không xa phía trước cũng mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ đến hàm ý của ba chữ ngắn ngủi của cô gái quần trắng, một cảm giác vui mừng to lớn và xúc động chết lặng ngay lập tức tràn ngập cơ thể y.
"Đẹp?"
Tiếp đó y mới bắt đầu suy nghĩ về lời nói của cậu nhóc sau lưng. Vẻ đẹp của Dạ Ty Thủ không phải bàn nhưng đối với dạng Tu hành giả kiệt xuất quốc gia khiến người ta chỉ có thể thán phục như nàng, chỉ dùng "đẹp" để miêu tả dung mạo thôi cũng đều giống như một kiểu khinh nhờn.
Tiếng vó ngựa vang lên, chiếc xe ngựa chở nữ ty thủ của Vương triều Đại Tần xuyên vào trong màn mưa bụi, biến mất không còn dấu vết.
Đa số các Kiếm sư áo đen nhanh chóng lặng lẽ biến mất trên đường phố, giống như khi đến.
Phố xá mơ màng trong mưa bụi rốt cục đã hoàn toàn bừng tỉnh. Càng lúc càng có đông người đi ra cửa nhìn thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, âm thanh kim loạt chà sát mặt đất rầm rập liền che lấp cả tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm.
Trong nháy mắt, vô số chiến xa ùa tới, tạo thành một bức tường sắt dài hẹp, cản trở tầm mắt của bọn họ.
"Nhóc gọi là Đinh Ninh, ở quán rượu ngõ Ngô Đồng đúng không? Sao lại chạy tới cửa hàng dầu vừng này?"
Trong rạp che mưa đơn sơ dựng tạm, một vị quan trung niên khá mập, đầu hơi hói đang đưa một tấm vải bố khô cho cậu nhóc đã ướt gần hết cả người, hỏi.
Nhìn qua, vẻ mặt vị quan này cực kỳ dễ gần, vì vội vã gấp gáp nên trên trán thậm chí còn có vệt bóng dầu, khiến người ta càng có cảm giác bình thường. Nhưng tuyệt đại đa số quan quân xung quanh đều cố gắng bảo trì khoảng cách nhất định với lão, bởi vì chỉ cần là người am hiểu về Trương Lăng chút ít cũng đều biết lão là Mạc Thanh Cung.
Một trong các "ác cẩu" kinh nghiệm phong phú của Thần Đô Giám.
"Ác cẩu" tuyệt đối không phải là cách gọi ca ngợi gì mà ẩn hàm rất nhiều ý tứ nặng nề. Ngoại trừ hung ác, khứu giác nhanh nhạy ra, thông thường còn có nghĩa sau lưng có nhiều nanh vuốt và chỗ dựa đủ vững mạnh. Đối với giống "ác cẩu" dị thường khó chơi, lại không thể cầm gậy đập này, biện pháp tốt nhất là tránh xa xa mà nhìn.
Như lúc này đây, lão chỉ mới đuổi tới, hơi thở còn chưa ổn định nhưng trong tay đã có hơn mười cuốn hồ sơ án, trong đó một cuốn có ghi chép rõ ràng về thân phận của cậu nhóc khiến người ta có phần nghi ngờ này.
Cậu nhóc tên Đinh Ninh lại chẳng hề cảm nhận được sự đáng sợ của viên quan trung niên khá mập có vẻ rất dễ nói chuyện này. Hắn vừa tiện tay dùng miếng vải bố mà Mạc Thanh Cung đưa cho lau sạch bùn đất trên mặt, vừa dùng ánh mắt tò mò đánh giá chiến xa có hình đầu hổ âm u cùng hoa văn hình sói trên chuối kiếm của kiếm sĩ áo xanh đứng trên chiến xa. Hắn không trả lời ngay câu hỏi của Mạc Thanh Cung mà còn hỏi ngược lại: "Đây chính là Hổ Lang Quân của Đại Tần ta hử?"
"Ai ở trong cái khu nhà nhỏ đó thế?" Vân vê hết bụi đất và cáu bẩn trên mặt xong, càng để Đinh Ninh lộ vẻ thanh tú và thông minh, hắn ôm vẻ mặt thành thật nói: "Lại khiến cho phải huy động người đông như vậy?"
Mạc Thanh Cung càng lúc càng cảm thấy Đinh Ninh thú vị. Phong thái bình tĩnh trên người đối phương khiến lão bất chợt bị cuốn hút. Sau khi bình tâm, mắt lão toát lên vẻ kỳ lạ.
"Nhóc nghe đến Kiếm Lô chưa?" Lão không nổi nóng mà còn ôn hòa hỏi lại.
"Kiếm Lô nước Triệu?" Đinh Ninh thoáng ngẩn ngơ.
"Đúng vậy." Mạc Thanh Cung ôn tồn nhìn vào hắn, kiên nhẫn nói: "Ở giai đoạn đầu của cuộc chiến giữa Vương triều Đại Tần ta và nước Triệu, nhân tài thiên hạ đều biết rõ chốn tu hành mạnh nhất của nước Triệu không phải Thanh Dương Kiếm Tháp mà là hàng rèn sắt nhìn rất tầm thường kia. Tám gã đệ tử chân truyền của Kiếm Lô đều có thể một kiếm tàn sát cả thành. Nước Triệu đã bị triều ta diệt mười ba năm nhưng những tàn dư Kiếm Lô này vẫn luôn là cái gai trong cổ của Vương triều Đại Tần ta, một ngày không nhổ là một ngày không thể an tâm. Hôm nay phải đền tội chính là Triệu Trảm, học trò thứ bảy của Kiếm Lô."
"Thảo nào..." Thông qua khe hở giữa chiến xa, Đinh Ninh nhìn vào khu nhà nhỏ đã không còn sót lại gì, không ít Tu hành giả đang cẩn thận lật giở mỗi một góc nhỏ, hắn như nghĩ tới cái gì nói.
Mạc Thanh Cung mỉm cười: "Giờ nhóc đã hiểu vì sao vừa bắt đầu ta đã hỏi nhóc mấy vấn đề vụn vặt rồi chứ?"
Đinh Ninh nghiêm túc khẽ gật đầu: "Tay chân nguy hiểm của địch quốc ẩn nấp nơi đây, dĩ nhiên phải kiểm tra kỹ càng tất cả người phụ cận, đặc biệt là với kẻ lẽ ra không nên ở đây như ta lại càng phải hỏi cho rõ ràng."
Mạc Thanh Cung khẽ vuốt cằm tán thưởng: "Vậy bây giờ nhóc có thể trả lời ta vấn đề kia được chưa?"
Đinh Ninh cười cười, nói rằng: "Thật ra là do hai ngày nay cửa hàng nhà ta ở gần đây không buôn bán gì nên đành phải đến đây, ai ngờ lại bị mưa to giữ chân lại, càng không ngờ là lại gặp chuyện như vậy."
Mạc Thanh Cung trầm mặc một lúc, sau đó tiện tay lấy cây dù bên cạnh đưa cho Đinh Ninh: "Nếu là thế, nhóc có thể rời đi."
Đinh Ninh có phần ngạc nhiên, thành thật hỏi: "Thế thôi à?"
"Còn không nỡ đi sao? Đừng tự tìm phiền toái!" Mạc Thanh Cung vừa bực mình vừa buồn cười quát lớn, khoát tay ý bảo cậu nhóc rời đi nhanh chút.
"Thế ô của ngài?"
"Nếu ta không đến lấy thì cho nhóc."
***
Nhìn theo bóng lưng Đinh Ninh, sắc mặt Mạc Thanh Cung dần trở nên lạnh lùng, trầm ngâm một lát, lão khẽ quát một tiếng về hướng sau rạp che mưa: "Gọi Tần Hoài Thư lại đây!"
Không lâu sau tiếng quát của hắn, một người trẻ tuổi gầy gò mặc áo xanh bước vào trong rạp che mưa tạm thời này.
Mạc Thanh Cung khẽ ngẩng đầu nhìn người thanh niên mới tới này, ngón tay lão nhẹ nhàng gõ lên cuốn hồ sơ án mở rộng trước mặt, gõ liên tục hơn mười cái mới hòa hoãn hỏi: "Thằng nhóc vừa rồi tên Đinh Ninh ở ngõ Ngô Đồng, cuốn sổ này là do ngươi soạn, có còn ấn tượng gì không?"
Người thanh niên gầy gò đứng thẳng, cúi đầu kính cẩn, không kiêu không nịnh nói: "Có."
Mạc Thanh Cung lạnh lùng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Theo như cuốn sổ này thì xuất thân của nó cùng người dì nhỏ bán rượu có thể nói là sạch sẽ đến cực điểm. Nhưng mấu chốt là ở chỗ sao khi xưa ngươi lại soạn ra cuốn sổ này?"
Người thanh niên tựa như đã sớm đoán được lão sẽ hỏi vấn đề này nên trả lời không hề chần chừ: "Tên nhóc này quả thật là người Tần chúng ta không thể nghi ngờ, lai lịch mấy đời bên trên cũng hết sức rõ ràng. Sở dĩ thuộc hạ soạn ra cuốn hồ sơ án này là vì Phương Hầu phủ từng có tiếp xúc qua. Phương Hầu phủ từng đặc biệt mời Phương Tú Mạc xem xét nó."
Mạc Thanh Cung khẽ giật mình: "Phương Hầu phủ?"
Người thanh niên nhẹ gật đầu: "Từ nhỏ cha mẹ của thằng nhóc này cùng lúc nhiễm bệnh và mất đi, sau đó nó được dì nhỏ trông nom. Dì nhỏ nó có một quán rượu ở ngõ Ngô Đồng, quán dù nhỏ nhưng rất nổi tiếng. Người của Phương Hầu phủ tới quán đó mua rượu, phỏng chừng là vì thấy nó có chút tiềm chất nên mới mời Phương Tú Mạc tự mình đến xem qua."
Mạc Thanh Cung thoáng nhíu mày, ngón tay bất giác lại gõ lên hồ sơ án.