Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 323: Cuối cùng sẽ không để ta đi tìm chết (2)

Chương 323: Cuối cùng sẽ không để ta đi tìm chết (2)


Tạ Trường Thắng thực sự đã thắng cược, đây là cuộc tỷ thí của Mân Sơn Kiếm Tông cho nên bọn họ tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bất cứ thí sinh nào chết đi.

Nhưng hiện tại, ngay cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng không chắc chắn được có thể cứu nổi Tạ Trường Thắng hay không.

"Sư huynh..."

Hắn dừng lại trước cửa vào của cung điện màu xanh, vừa mới phát ra âm thanh thì bên trong cũng truyền ra một giọng nói cấp bách và nóng nảy: " Đến lúc nào rồi mà còn nói nhảm, còn không đưa thẳng hắn vào đây."

Ngay khi giọng nói này vang lên, một lực lượng nhu hòa cũng quét ra, cuốn lấy người Tạ Trường Thắng.

Thân thể của Tạ Trường Thắng bay lên từ trên tay của Đàm Thai Quan Kiếm, bay vào bên trong cung điện màu xanh.

Thần sắc của Đàm Thai Quan Kiếm ngược lại lại trở nên ngưng trọng thêm mấy phần.

Hắn chính là một trong những kẻ đứng đầu trong Mân Sơn Kiếm Tông, là người có thân pháp nhanh nhất, mà kẻ bên trong cung điện màu xanh này hiển nhiên cũng là người biết cách chữa bệnh, vậy mà kẻ ấy lại vội vã và nóng nảy như thế thì Tạ Trường Thắng có sống được hay không vẫn chưa thể biết được.

Một gia tộc phú khả địch quốc (*) có thể tạo nên một tiền đồ khác hẳn cho một tu hành giả, hơn nữa dựa vào biểu hiện hôm nay thì Đàm Thai Quan Kiếm cũng tin chắc rằng Tạ Trường Thắng nằm trong số những thí sinh đứng đầu... Vậy mà, một nhân tài trẻ tuổi, có thiên phú và tiền đồ như vậy lại liều mạng để đổi lấy kết quả gì?

Đàm Thai Quan Kiếm chầm chậm thở dài một hơi rồi quay người nhìn lại.

Liệt Huỳnh Hoằng vẫn chưa hề động đậy.

Chấn động dưới chân hắn ngày càng dữ dội, dòng suối đỏ tươi trước người hắn cũng bắn lên tầng tầng lớp lớp những bọt nước.

Sắc mặt của Thẩm Dịch trắng bệch vô cùng, hắn nhìn vô số sóng khí đang phát ra từ những khóm bụi gai đỏ thẫm xung quanh kia, cảm thấy những dị thú chưa biết tên bên trong đó đang tỏa ra từng đợt nguyên khí dao động. Cuối cùng hắn đã hiểu ra, chắc chắn Tạ Trường Thắng đã từng tiếp xúc với những dị thú kia rồi, biết rõ những tu hành giả trên người có mùi máu có thể hấp dẫn cả đàn dị thú như vậy tới, cho nên thời điểm khi Tạ Trường Thắng mới xuất hiện trước mắt hắn, tất cả các vết thương trên người Tạ Trường Thắng đều trắng bệch, không hề có chút huyết sắc nào.

Lúc trước để thoát ra khỏi sự truy lùng của những dị thú kia, chắc chắn Tạ Trường Thắng không chỉ đơn giản là cầm máu, chỉ sợ hắn đã cố ý để cho nước suối lạnh buốt kia không ngừng tràn vào vết thương để pha loãng và cầm máu, mặc kệ việc những vết thương đó sau này có thể bị thối rữa, thậm chí khó mà khép miệng được.

Những tiếng rít khiến cho người ta kinh hãi lại một lần nữa vang lên từ bốn phía.

Những tiếng rít đó thực ra không phải là âm thanh gầm rú của những dị thú kia, mà là âm thanh do Nguyên Khí trong cơ thể chúng đang phun ra dữ dội và ngưng tụ lại phát ra

Đồng tử của Thẩm Dịch kịch liệt co rút lại . Đến lúc những bụi gai xung quanh bị Nguyên Khí mạnh mẽ xé nát hoàn toàn, biến thành những mảnh vụn văng ra khắp nơi, cuối cùng hắn mới có thể nhìn thấy rõ thân hình của những dị thú kia.

Tất cả chúng đều trông giống như châu chấu trưởng thành nhưng to hơn gấp mấy trăm lần, nhưng không giống với những con Hoàng Trùng lúc trước Đinh Ninh nhìn thấy, hai cái càng to khỏe của những con Hoàng Trùng này sau khi ngưng tụ Nguyên Khí cũng đã thực sự hóa thành màu xanh trắng, hoàn toàn biến thành một trụ băng xanh.

Một tiếng "Xùy" nhỏ khẽ vang lên.

Một đạo kiếm quang lạnh lùng màu lam nhạt tấn công một con Hoàng Trùng.

Lúc này sâu trong đáy mắt của Liệt Huỳnh Hoằng đã lại trở nên hoàn toàn lãnh khốc, nhưng hô hấp của hắn lại nặng nề thêm mấy phần, hắn đã nhìn ra những dị thú này thực sự giống hệt với một đoàn quân chính quy, nhưng hiển nhiên hắn không chịu ngồi chờ chết.

Một tiếng "Coong" vang lên!

Cổ tay của Liệt Huỳnh Hoằng chấn động, phần lòng bàn tay tiếp xúc với chuôi kiếm liền đau đớn một hồi.

Trường kiếm trong tay Liệt Huỳnh Hoằng không hề trì hoãn mà tiếp tục rạch vào cái càng to khỏe của con Hoàng Trùng, mũi kiếm đâm vào bụng của con Hoàng Trùng nửa thước, sau đó thanh kiếm lền xẻ đôi bụng nó, xuyên ra đến tận lưng.

Con Hoàng Trùng vừa bị chém liền nhảy lên một độ cao mà bình thường nó không thể nào nhảy tới, sau đó lại lập tức rơi bịch xuống đất. Đau đớn làm nó điên cuồng nhảy loạn, đâm cả vào người vài con Hoàng Trùng khác.

Một dòng máu tanh hôi bắn vào người Liệt Huỳnh Hoằng khiến hô hấp của hắn hơi ngừng lại. Mặc dù chỉ trong một kiếm hắn đã thăm dò được lực lượng của những con Hoàng Trung này ở mức độ nào, nhưng trong chớp mắt sau đám Hoàng Trung đằng sau lưng hắn đã rối loạn, không gian xung quanh hắn tràn ngập những con Hoàng Trùng, những tiếng "Vù vù vù vù" không ngừng phát ra, từng đám trụ băng trông giống như những cây trường mâu tràn ngập trong tầm mắt hắn.

Liệt Huỳnh Hoằng cấp tốc vung kiếm lên, ánh lam trên thân kiếm lại càng mãnh liệt, một đạo Kiếm khí màu lam được phun ra như suối, lập tức quét mạnh vào những cái càng sau to khỏe của hơn mười con Hoàng Trùng.

Nhưng cũng đúng lúc này, một tiếng rống phẫn nộ và thê lương liền vang ra từ miệng hắn.

Vai và lưng hắn đều đầm đìa máu tươi.

Một kiếm của hắn dù đã quét sạch cho hắn một khoảng không lớn để có thể hoạt động, nhưng những con Hoàng Trùng đã bị hắn chặt đứt cái càng sau lại càng thêm hỗn loạn, mà những cái càng có Thiên Địa Nguyên Khí ngưng tụ thành băng cứng sau khi bị kiếm của hắn cắt đứt thì liền bị bắn ra tán loạn, còn đáng sợ hơn cả tên lạc trên chiến trường.

Trường kiếm của hắn rung chuyển dữ dội, rất nhiều đạo nguyên khí màu lam giống như những vây cá cứng rắn và sắc bén bay tán loạn ra ngoài, bắn vào người đám Hoàng Trùng, lập tức làm rất nhiều máu chảy.

***

Tịnh Lưu Ly vẫn trầm mặc im lặng.

Nhưng nàng bắt đầu thừa nhận quan điểm của Đàm Thai Quan Kiếm, tên Tạ Trường Thắng lúc trước vẫn bị nàng đánh giá là không đáng một xu này quả nhiên cũng có điểm rất được.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch