Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 349: Người đó là ai (2)

Chương 349: Người đó là ai (2)


Nghe được câu hỏi của Từ Liên Hoa, Đinh Ninh liền lắc đầu: “Không biết.”

Từ Liên Hoa ngạc nhiên: “Không biết?”

“Không có nhiều người có thể thực sự tạo thành uy hiếp với ta.” Đinh Ninh biết rõ hắn đang khó hiểu, liền vừa quan sát những thí sinh phía xa vừa giải thích: “Hiện tại trong những người này thì chỉ có Diệp Hạo Nhiên và Cố Tích Xuân là có thể tạo thành uy hiếp với ta… Nhưng chắc chắn là không chỉ có hai người bọn họ.”

“Ý ngươi là có người che giấu thực lực chân chính, hơn nữa có thể hắn còn mạnh hơn cả Diệp Hạo Nhiên và Cố Tích Xuân?” Từ Liên Hoa đã minh bạch được ý tứ của Đinh Ninh, ánh mắt liền lóe lên mãnh liệt: “Ngươi muốn sớm tìm ra hắn?”

Đinh Ninh nhẹ gật đầu.

Hắn còn quen thuộc thủ đoạn mà hoàng hậu am hiểu nhất hơn bất cứ người nào, cho nên hắn biết kẻ đứng đầu trên Tài Tuấn Sách Liệt Huỳnh Hoằng nhất định không phải là lực lượng cuối cùng của bà ta.

Hơn nữa người này nhất định còn mạnh hơn cả Liệt Huỳnh Hoằng.

Nếu hắn chỉ nắm giữ những Kiếm Kinh tinh diệu hơn Liệt Huỳnh Hoằng thì Đinh Ninh vẫn chẳng coi vào đâu, nhưng nếu tu vi chân nguyên của hắn vượt xa Liệt Huỳnh Hoằng thì hắn không thể nắm chắc tuyệt đối được phần thí kiếm nếu không sớm tìm ra và nhận biết được lực lượng của người này.

Mà điều khiến cho tâm tình của hắn cũng hơi nặng nề đó là, ít nhất cho đến bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra được người kia là ai.

***

Người đó là ai?

Từ Liên Hoa nhìn bóng hình của những thí sinh ở phía xa, hô hấp bất giác trở nên dồn dập hơn.

Hiện giờ trừ những người đang ngồi vây quanh Đinh Ninh thì đã có mười lăm, mười sáu thí sinh khác qua cửa.

Hắn gần như nhận ra được toàn bộ mười lăm, mười sáu tên thí sinh này, quá nửa trong số đó tuy không bị thương nặng như hắn nhưng trong hoàn cảnh bình thường cũng có thể tính là trọng thương.

Chỉ có bốn gã là nhìn bên ngoài không có chút thương thế nào.

Ngoại trừ Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên ra thì còn có một gã thiếu niên mặc quần áo màu vang nhạt cùng một thiếu nữ mặc áo bào trắng giống như Hạ Uyển.

“Rất ít khả năng là Tống Ngọc Minh.”

Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Uyển vang lên bên cạnh hắn.

Từ Liên Hoa không quay đầu lại nhìn Hạ Uyển, hắn nhẹ gật đầu, ánh mắt đã chuyển sang thiếu nữ mặc quần áo trắng.

Tống Ngọc Minh chính là tên thiếu niên mặc trang phục màu vàng nhạt, hắn là thí sinh đến từ Trầm Sơn Kiếm Viện.

Sỡ dĩ nói rất ít khả năng là hắn không chỉ vì viện trưởng của Trầm Sơn Kiếm Viện vô cùng bảo thủ, ngày trước chính là một trong số những người thông cảm với cảnh ngộ của Ba Sơn Kiếm Tràng, đối với việc Bạch Dương Động bị sát nhập với Thanh Đằng Kiếm Viện cũng từng tỏ vẻ bất mãn, mà còn vì phụ thân của Tống Ngọc Minh chính là Đại tướng quân Tống Thiên Tụng của quận Quảng Dương.

Những người đứng ở vị trí như Tống Thiên Tụng chắc chắn không bao giờ cho phép con của mình bị người khác khống chế, kể cả người đó có là nữ chủ nhân của Trường Lăng.

Không thể là Tống Ngọc Minh, vậy chẳng nhẽ là thiếu nữ mặc trang phục màu trắng tên Tô Tân kia?

Một nữ tu hành giả đến từ Thiên Tuyết Đạo Quan?

Thiên Tuyết Đạo Quan là một nơi thanh tu thuần túy, không bao giờ tham dự vào công việc của triều đình, bình thường thu nhận cực ít đệ tử. Vả lại đệ tử của họ dù có tu vi ở cấp độ nào thì cũng lưu lại trong sư môn cả đời, thoát ly thế tục.

Chẳng lẽ nữ tu hành giả này cũng giống như Hà Sơn Gian vừa bị Bách Lý Tố Tuyết giết chết kia, không thể chịu được sự cô đơn lạnh lẽo?

Lông mày của Từ Liên Hoa nhăn lại thật sâu, nhưng đúng lúc này một tiếng hô kinh hỷ của Hạ Uyển liền vang lên.

Từ Liên Hoa quay đầu lại, trong mắt cũng lập tức tràn ngập sự mừng rỡ.

Bởi vì lúc này có một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi ra giữa sơn đạo trên sườn núi.

Trần Ly Sầu đang bước ra, cả người mặc quần áo trắng.

Trần Ly Sầu chính là một hảo hữu có quan hệ rất thân thiết với hắn và Hạ Uyển.

Ly Sầu Liên Hoa, thậm chí Từ Liên Hoa nhiều lúc còn tưởng tượng rằng nhiều năm về sau tên của mình và người hảo hữu này sẽ được ghép lại với nhau, trở thành một truyền thuyết nào đó.

Giống như Trương Nghi vẫn luôn lo lắng cho an nguy của đám người Thẩm Dịch, hắn và Hạ Uyển cũng luôn lo lắng cho an nguy của Trần Ly Sầu.

Nhưng chỉ sau một hơi thở, nét kinh hỉ trong mắt Từ Liên Hoa liền biến mất.

Khuôn mặt của hắn cũng trở nên cứng ngắc.

Hắn thấy Trần Ly Sầu hơi dừng lại.

Chẳng qua là sau khi dừng lại một chút, hai ánh mắt gặp nhau, hắn liền cảm giác được ý tứ ở sâu trong thâm tâm của Trần Ly Sầu.

Hạ Uyển cũng cảm thấy, đôi môi của nàng khẽ run rẩy.

Trần Ly Sầu lại bắt đầu động bước.

Hắn trầm lặng đi xuyên của túp lều, lướt qua khe thủng lớn được Trương Nghi và Độc Cô Bạch dỡ ván tạo ra mà đi tới trước người Từ Liên Hoa mà Hạ Uyển, nhưng ngừng lại khi còn cách một trượng.

Từ Liên Hoa không nhìn Trần Ly Sầu mà nhìn xuống mặt đất cách mình một trượng, trầm mặc.

Lúc này dù nói ra bất cứ điều gì cũng đều thấy khó xử và không vui.

“Đôi khi phải cúi đầu mới có thể qua cửa.”

Trần Ly Sầu mở miệng, nhưng hắn không nói với Từ Liên Hoa và Hạ Uyển mà nhìn Đinh Ninh, thấp giọng nói nghiêm túc.

Đinh Ninh vẫn luôn bình tĩnh nhìn Trần Ly Sầu đi đến, khi nghe những lời đó khuôn mặt của hắn cũng không biến đổi gì, chỉ hơi ngẩng đầu, nghiêm túc đáp trả: “Ta chỉ biết là cúi đầu xuống sẽ không thể nhìn được thanh kiếm đang chém tới phía trên mình, lại càng dễ bị một kiếm chém bay đầu.”





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch