Trần Ly Sầu hơi khom người bày tỏ kính trọng với Đinh Ninh, sau đó từ từ xoay người nhìn Từ Liên Hoa và Hạ Uyển.
- Ta không muốn các ngươi đi chung với hắn.
Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Đây là hành động không khôn ngoan.
Từ Liên Hoa nhìn khuôn mặt người bạn tốt được ánh nắng nhuộm vàng óng ánh, khóe miệng dần hiện ra một chút dáng cười tự giễu.
Sau đó hắn cúi đầu.
Đối với hắn mà nói, có đôi khi cúi đầu chỉ là không muốn để người khác nhìn thấy thất vọng và khổ sở của bản thân.
- Con người khi còn sống dù sao vẫn làm một vài sự tình không khôn ngoan... Bởi vì có rất nhiều thứ so với lí trí và trí tuệ càng quan trọng hơn, ví dụ như tình bằng hữu.
Từ Liên Hoa cúi đầu từ tốn nói.
Gió nhẹ trong sơn cốc thổi lên người Trần Ly Sầu.
Gió nhẹ đầu hạ rất ấm nhưng mà Trần Ly Sầu lại cảm thấy hơi rét lạnh.
Hắn và Từ Liên Hoa quen biết nhau đã nhiều năm, cho nên lúc này hắn hoàn toàn đoán ra ý tứ những lời này của Từ Liên Hoa.
Nếu như trước mắt không phải là Đinh Ninh, nếu thay đổi Trần Ly sầu là đệ tử Bạch Dương động thì bởi vì tình bằng hữu Từ Liên Hoa sẽ đứng bên cạnh Trần Ly Sầu.
Nhưng hiện tại hắn không muốn đứng bên cạnh Từ Liên Hoa, tình bằng hữu kia hiển nhiên đã không còn.
Trong miệng Trần Ly Sầu chợt đắng chát, hắn không cách nào lại mở miệng khuyên bảo Từ Liên Hoa, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu nhìn về phía ánh mắt Hạ Uyển.
Nhưng Hạ Uyển lại quay đầu đi, tránh né ánh mắt của hắn.
Trần Ly Sầu đã có được câu trả lời.
Hắn cũng có chút khó chịu, nhưng hắn không cho rằng lựa chọn của mình là sai lầm.
Trong nhìn nhận của hắn, tình bằng hữu cũng có thể lựa chọn.
Rõ ràng có thể lựa chọn tiền đồ tươi sáng, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn chọn đi cùng với một ít người đến một con đường tử lộ nhìn thấy rõ là chật hẹp.
Hắn lặng lẽ xoay người, chuẩn bị băng qua căn lều đi về phía khác bên cạnh.
- Muốn uống nước nóng không?
Đúng lúc này, một giọng nói hơi câu nệ nhưng tỏ ra rất có lễ độ truyền vào tai hắn.
Hắn nhăn mày, theo thanh âm nhìn lại thấy Trương Nghi bưng một chén nước nóng đang nhìn hắn rất chân thành.
Trần Ly Sầu nhìn vào ánh mắt Trương Nghi.
Ánh mắt Trương Nghi rất chân thành.
- Ta không thể hiểu nổi.
Trần Ly Sầu không có đi tiếp nhận cái bát trong tay Trương Nghi mà xoay người tiếp tục rời đi, có chút cười tự giễu, khẽ nói:
- Ai sẽ vì một chén nước nóng liền có thể cùng chết chung chứ?
Nghe thấy lời nói của hắn, Từ Liên Hoa vẫn lặng im không nói.
Hắn cho rằng lời Trần Ly Sầu nói là đúng.
Chẳng qua là có một vài chuyện chỉ liên quan đến cảm tình mỗi người, đối với đúng hoặc sai không có quan hệ.
- Có phải là hắn không?
Khi Trần Ly Sầu xoay người rời đi thì Hạ Uyển đã ngoảnh lại nhìn bóng lưng hắn, lúc Trần Ly Sầu đi xa nàng mới nhẹ giọng nói.
- Sẽ không.
Vẫn luôn chăm chú vót mộc kiếm, lúc nãy cũng chưa từng nhìn Trần Ly Sầu một lần, Độc Cô Bạch cực kì chắc chắn trả lời câu hỏi của nàng:
- Nếu như là quân cờ cuối cùng mà bà ta chôn giấu thì Trần Ly Sầu sẽ không cố ý nói những lời này.
Hạ Uyển uống một ngụm nước ấm.
Vốn là một người bị đói đã lâu, cho dù là uống loại nước tinh khiết này cũng sẽ có cảm giác ngọt, nhưng mà lúc này tại trong miệng lưỡi nàng không hiểu lại lan tràn vị đắng chát.
Tuy rằng bên mình còn có Từ Liên Hoa, Độc Cô Bạch, và Dịch Tâm ; nhưng phía đối diện có Diệp Hạo Nhiên, Cố Tích Xuân... Bây giờ lại thêm Trần Ly Sầu, trong thí sinh có năm gã trước kia bài danh trong Tài Tuấn Sách mà đã có ba gã chắc chắn là đối thủ của bọn hắn.
Nàng vô cùng hiểu rõ thực lực của Trần Ly Sầu, nàng tự biết rằng Trần ly Sầu mạnh hơn nàng không ít. Nếu là lúc bình thường thì giữa Từ Liên Hoa và Trần Ly Sầu khó đoán thắng bại, nhưng hiện tại thương thế Từ Liên Hoa rất nghiêm trọng thì làm sao có thể chiến đấu?
- Còn có Liệt Huỳnh Hoằng, còn có quân cờ kia...
Nàng hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói ra.
Nàng không nói hết câu nhưng mọi người nơi đây đều rõ ràng ý tứ nàng.
- Vì sao Liệt Huỳnh Hoằng còn chưa đi ra?
Nam Cung Thái Thục đang tự xử lý vết thương trên cánh tay trái của chính mình bỗng lạnh giọng nói.
Cả đám còn chưa biết Liệt Huỳnh Hoằng đã không có khả năng đi ra bởi vì Thẩm Dịch và Tạ Trường Thắng, trong suy nghĩ của mỗi người thì tuy rằng Liệt Huỳnh Hoằng vẫn chưa xuất hiện nhưng xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này, ở một phía mặt khác của căn lều đã có khoảng mười sáu mười bảy tên thí sinh, bất kể là nhìn từ phương diện số lượng hay là xếp hạng trên Tài Tuấn sách thì với bọn họ bên này đều cũng là tình thế hoàn toàn xấu.
***
Tiếng bước chân Trần Ly Sầu dần xa.
Trong gian phòng lại một lần nữa yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta có chút bất an.
- Kỳ thật cũng không phức tạp như vậy.
Đinh Ninh rất thích yên tĩnh nhưng hắn không muốn để những người xung quanh mình bất an, vì vậy hắn bình tĩnh lên tiếng:
- Có nhiều người như vậy, tỷ lệ thắng cuối cùng đã nhiều hơn rồi.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung trên người hắn.
Ngay cả Độc Cô Bạch đang cúi đầu vót chuôi mộc kiếm thứ năm cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Ta không rõ lòng tin của ngươi ở đâu ra, chỉ là ta cảm thấy con người khi còn sống luôn muốn làm một vài sự việc càn rỡ, làm vài việc khiến bản thân cảm thấy kiêu ngạo.
Dịch Tâm đột nhiên nở nụ cười, chân thành nói:
- Cho dù lần này thất bại cũng phải làm đủ càn rỡ để ta có thể cảm thấy kiêu ngạo, nhưng ta vẫn hy vọng cuối cùng ngươi có thể thành công.
Hạ Uyển không có lên tiếng nhưng tâm tình nàng đã bình tĩnh lại một cách khó có thể giải thích.
Nàng bắt đầu hiểu rõ điều này bởi vì nó có ý nghĩa... chỉ cần cảm thấy một việc có ý nghĩa thì việc tu hành trong quá khứ dường như sẽ trở nên có ý nghĩa.
Trong ánh mắt nàng bắt đầu phát ra ánh sáng lóng lánh tuyệt diệu lạ thường.
Nàng suy đoán việc này có lẽ là điểm miêu tả chính xác tính cách thẳng thắn của Kiếm Kinh trong Tố Tâm Kiếm Trai.