Ánh mắt Nam Cung Thái Thục ngay lúc này cũng đột nhiên phát sáng.
- Hà Triêu Tịch đi ra rồi!
Nàng lộ ra tiếng thở phào kinh hỉ.
Thân ảnh to lớn cực kì quen thuộc nhìn thoáng qua có chút mệt mỏi từ trong sơn đạo giữa sườn núi đi ra.
- May mà có ngươi ở bên cạnh ta, nếu không ta thực sự muốn khóc mất.
Từ Liên Hoa cười cười tự giễu nói với Hạ Uyển đứng bên cạnh.
- May mà lúc trước ta cũng không có bao nhiêu bằng hữu nên không có xúc động như vậy.
Độc Cô Bạch cũng nở nụ cười.
Trong tầm mắt bọn họ, Hà Triều Tịch khắp người đầy vết máu trong nháy mắt khi nhìn thấy đám người Đinh Ninh liền không chút do dự đã đi đến.
- Kết giao bằng hữu cũng phải cần xem thời cơ.
Dịch Tâm bổ sung thêm một câu.
Sau đó hắn cũng nở nụ cười.
Trong tâm Hạ Uyển đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Nàng cũng không nhịn được mà nở nụ cười, bởi vì nàng biết rõ mình có thể vừa mất đi một bằng hữu nhưng tại nơi đây nàng lại có được rất nhiều bằng hữu chân chính.
- Thật là nghĩ không ra, ở vào hoàn cảnh này mà còn có thể cười được.
Một gã thiếu niên mặc cẩm phục lam nhạt đứng từ xa nhìn dáng tươi cười của đám người, nhịn không được mà nhíu mày nói với người đứng bên cạnh.
Gã thiếu niên này chính là Chu Vong Niên, người đã từng có cuộc chiến miệng lưỡi với Tạ Trường Thắng khi vừa mới bắt đầu kiếm hội.
Hiện tại, sau lưng bộ cẩm phục trên người hắn đầy miệng vết thương chảy máu, có vài vết thương thậm chí còn lòi ra cả xương trắng, một gã tuyển sinh phía sau lưng đang giúp hắn băng bó.
Không biết vì sao khi nhìn dáng tươi cười của những người kia khiến nội tâm hắn cảm thấy rét lạnh hơn so với vết thương sau lưng.
Căn lều đơn sơ ngăn cách đám người hai phe một cách tự nhiên, đám người ở bên Đinh Ninh vẫn có vẻ ít ỏi như trước khi so sánh với đám người bọn họ nhưng hiện tại đám Đinh Ninh chỉ an tĩnh ngồi đó khiến không chỉ là Chu Vong Niên mà hầu như mọi người nơi đây đều dường như cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn từ đám người Đinh Ninh mang đến.
***
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần tối lại.
Từ lúc thí sinh đầu tiên cho đến thí sinh thứ hai thứ ba đi ra thì khoảng cách giữa các thí sinh đi ra càng ngày càng dài, đến rất lâu sau đó cũng không có người xuất hiện.
Nội tâm Trương Nghi đột nhiên trầm xuống.
Trong tầm mắt hắn xuất hiện một vài tu hành giả trẻ trung mặc áo bào xanh nhạt. Những tu hành giả này đang từ nhiều chỗ sơn đạo bên sườn núi đi về phía sơn cốc chỗ bọn họ.
Tu hành giả Mân Sơn Kiếm tông lần lượt xuất hiện, hắn chỉ nghĩ đến một khả năng đó là cửa ải biển bụi gai gặp lúc đầu kia đã gần đến lúc kết thúc.
Lúc này, hắn không vì Liệt Huỳnh Hoằng chưa xuất hiện mà cảm thấy mừng rỡ, hắn chỉ suy nghĩ đám người Thẩm Dịch vì sao còn chưa xuất hiện.
Một tràng âm thanh ồn ào khác thường vang lên.
Tuyệt đại đa số tuyển sinh trong sơn cốc cũng bắt đầu phát giác ra sự thực này.
Từ Liên Hoa và Hạ Uyển nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, nhưng vào lúc này, giữa sườn núi bỗng vang lên tiếng bước chân trầm trọng.
Đã đến thời điểm thu quan nên hầu như hô hấp của mọi người đều theo tiếng bước chân trầm trọng này mà bắt đầu trở nên nặng nhọc.
Từng tiếng bước chân trầm trọng tựa như tiếng trống trận thình thịch vang lên quanh quẩn trong trái tim mọi người.
Nam Cung Thái Thục đột nhiên mở trừng mắt lớn hết cỡ.
Nàng và mọi người đồng thời nhìn thấy được thân ảnh kia, nhưng bởi vì người kia cực kì quen thuộc với nàng tại nơi đây cho nên nàng là người đầu tiên nghẹn ngào kêu lên:
- Từ Hạc Sơn!
Một vài tiếng hô khó tin khẽ vang lên.
Nam Cung Thái Thục không có nhìn lầm.
Lúc này đi ra không phải là Liệt Huỳnh Hoằng mà là Từ Hạc Sơn.
- Tại sao có thể như vậy?
Chu Vong niên không kiềm chế được mà kêu lên.
Tất cả mọi người đều biết Liệt Huỳnh Hoằng xếp hạng thứ nhất trong Tài Tuấn sách rất mạnh, còn Từ Sơn Hạc đối với bọn họ mà nói thì chỉ là tồn tại có thể xem nhẹ.
Rất nhiều thí sinh bên cạnh cách hắn không xa đều nhíu mày thật sâu.
Từ Hạc Sơn lại là người bên nhóm Đinh Ninh.
Tại thời điểm này, dù cho bên Đinh Ninh chỉ là có thêm một người cũng khiến bầu không khí chuyển động xung quanh bọn họ trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Thế nhưng cũng vào lúc này, tất cả âm thanh đột nhiên biến mất.
Bởi vì dường như Từ Hạc Sơn nghe được tiếng kêu của Nam Cung Thái Thục mà đột nhiên dừng lại.
Khi thân thể dừng lại, Từ Hạc Sơn ngẩng đầu.
Hắn nhìn về phía Nam Cung Thái Thục và chỗ Đinh Ninh, miệng mở lớn muốn nói chuyện nhưng không có bất kì thanh âm gì được phát ra mà chỉ có một ngụm máu tươi tuôn trào từ miệng hắn.
Lúc máu tươi từ miệng hắn tuôn ra, mọi người mới nhìn đến hai tay của hắn luôn gắng sức giữ lấy phần bụng.
Khe hở giữa các ngón tay hắn vậy mà vẫn liên tục có máu tươi chảy ra.
Lúc này dường như sức lực hắn đã hoàn toàn kiệt quệ, tay không thể che được nữa mà buông ra.
Khi hai tay hắn buông tay thì một dòng máu tươi trộn lẫn cả mảnh ruột từ vết thương trên bụng tuôn ra.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp.
Toàn bộ cơ thể Nam Cung Thái Thục cứng đờ, sắc mặt chuyển sang màu trắng như tuyết.
Một đạo kiếm quang từ không trung hạ xuống, trong nháy mắt khi Từ Hạc Sơn ngửa mặt ngã xuống đã đến bên cạnh người hắn.
Kiếm quang chỉ lóe lên thì bóng dáng Từ Hạc Sơn đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nhưng cảnh tượng trong nháy mắt kia đã khắc sâu vào trong đầu óc mỗi người.
Từ lúc trước khi bước vào biển bụi gai thì Cảnh Nhẫn đã nói qua là cửa ải này cực kì khó khăn, thậm chí có nguy cơ bị thủng ruột nát bụng nhưng mà mọi người lại không nghĩ đến chuyện đó sẽ thật sự xảy ra.
Mặc dù vết thương như vậy chưa hẳn là vết thương hoàn toàn trí mệnh nhưng hình ảnh đó thật sự khó mà thừa nhận đối với rất nhiều tuyển sinh trẻ tuổi như bọn họ.
Thân thể Chu Vong Niên bắt đầu run rẩy kịch liệt.
- Đây có lẽ chính là kết cục khi đứng ở cạnh hắn.
Giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy, ẩn chứa sợ hãi mà lẩm bẩm.