- Tu hành giả như ngươi tu vi đã đạt đến cảnh giới này, thường thường sẽ ngày càng trầm mê vào lực lượng đơn giản thô bạo, tùy ý dùng một kiếm chiêu nào cũng có thể khiến thiên địa nguyên khí bạo động, cảm giác dùng lực lượng tuyệt đối nghiền ép đối thủ thường làm cho người ta khó mà kháng cự được. Ngươi vậy mà có thể khống chế dục vọng của mình, lại còn tinh tu phi kiếm chi thuật tinh tế tỉ mỉ như vậy thì đúng là ít càng thêm ít, cho nên ngươi với ta là những tu hành giả dùng phi kiếm giỏi nhất trong những năm gần đây. Còn sống, ta sẽ vẫn như trước thu ngươi làm tùy tùng.
Nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt Lý Vân Duệ nhanh chóng nghiêm túc lại, thực sự không phải bởi vì ý tứ bao hàm trong lời nói của Bạch Sơn Thủy mà là vì lúc này, từ bụi cỏ lau gần trong gang tấc trước mặt của bọn họ tản mát ra vô số khí tức nguy hiểm cùng với một loại mùi tanh đặc biệt.
Một đạo cuồng phong từ trong bụi cỏ lau đánh ra.
Tiếp theo là vô số thanh âm dữ dằn vang lên.
Rất nhiều thanh cỏ lau giòn bị chém vụn, biến thành vô số mảnh cây cỏ theo gió phất phới bay lên trời. Cuồng phong cuốn những mảnh vụn lại phát ra âm thanh rít thê lương, vô số bóng đen xuyên ra.
Lý Vân Duệ ngẩng đầu lên, cẩn thận bình tĩnh nhìn vào khoảng không trong đêm đen, sau đó năm ngón tay phải khẽ run rẩy.
Một tiếng xoẹt nhẹ vang lên.
Phi kiếm của hắn không biết từ nơi nào bay ra, lao thẳng vào những mảnh vụn bên trong cuồng phong.
Sau một khắc, huyết vụ nồng đậm từ trong cuồng phong cùng mảnh vụn bắn ra, còn có số lượng lớn lông vũ màu đen bay toán loạn.
Một đạo bóng đen nặng nề như thiên thạch rơi xuống, rơi vào trước người hắn và Bạch Sơn Thủy.
Đây là một loài dị cầm, toàn thân lông đen, giống như là hạc, nhưng thân thể của nó so với loài chim ưng lớn nhất còn muốn lớn hơn gấp mấy lần.
Hai mắt nó đỏ rực diễm lệ như hồng bảo thạch, lúc bay lượn lông vũ màu đen lộn xộn tản mát ra một cỗ khí tức nhẹ nhàng, tựa như khí tức của gió đang lưu động trong đó.
Chẳng qua là ngay khi đầu dị cầm kia vừa rơi xuống, mấy chục con dị cầm giống nó đã rung trời che lắp mặt trời rơi xuống.
Hai mắt Bạch Sơn Thủy nheo lại, ngẩng đầu lên nhìn, nàng có thể khẳng định móng vuốt của những thứ dị cầm này sắc bén không thua gì bách luyện kiếm trong tay những kiếm sư bình thường ở Trường Lăng, vả lại những thứ dị cầm này tụ tập thiên địa nguyên khí rất tự nhiên, tốc độ mỗi một đầu dị cầm so với phi điểu bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Mỗi đầu dị cầm này giống như một thanh phi kiếm.
Nhưng mà nàng vẫn như trước không có ý định xuất thủ, chỉ lặng yên đứng nhìn.
Chẳng qua ngay lập tức, ở chỗ cần cổ của mấy chục đầu dị cầm liền xuất hiện từng đạo vết máu rậm rạp, tụ thành lớp sương mù máu, huyết nhục đỏ tươi từ vết thương khuếch trương ngày càng lớn, tiếp đó lộ ra xương trắng lạnh lẽo.
Mấy chục đầu dị cầm thống khổ tới cực điểm, thân thể trên không trung điên cuồng giãy dụa, xoay tròn rồi rơi xuống.
Phía sau mấy chục đầu dị cầm, còn có vô số bóng đen cùng loại từ trong cuồng phong với mảnh vụn bay ra, ánh đỏ trong mắt lập lòe, làm cho cả bầu trời đêm đều tựa như được khảm nạm đầy bảo thạch màu đỏ.
Nhưng ngược lại, Bạch Sơn Thủy lại cúi đầu.
Nàng nhìn về mảnh đất hỗn độn phía trước.
Nước bẩn cùng bùn ở trong đó phát ra rung động khác thường.
Hào quang sáng ngời từ trong mắt nàng tuôn ra, tiếp đó nàng không chút do dự xuất kiếm.
Bản mệnh kiếm màu xanh đậm như nước trong đầm bay ra, trước người của nàng kiếm quang không xoáy lên như thác nước xanh thẳm, trên bầu trời cũng không có bất kỳ hơi nước ngưng tụ, nhưng trước người nàng những bụi cỏ lau đã bị nghiền nát lại càng rung động mạnh hơn.
Gợn sóng được tạo ra thành từng mảnh thật nhỏ như vẩy cá, nhất thời không rõ tung tích, bắt đầu phát ra kiếm ý sắc bén.
Những gợn sóng bất động này tựa như vô số mảnh kiếm sắc bén được dựng trên mặt đất.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Tiếng huyết nhục khi bị vô số lưỡi dao sắc bén xẹt qua như mở ngực phá bụng vang lên.
Rất nhiều thân ảnh toàn thân ướt sung nước bùn màu đen sền sệt so với đám dị cầm còn thống khổ hơn đang giãy dụa trên mặt đất, chúng kịch liệt ngã lăn ra, toàn bộ phần bụng đã sớm bị cắt thành một đống nát vụn, giờ phút này thân thể hoàn toàn biến dạng vì bị cắt đứt đang vặn vẹo cuồng loạn, thịt nát bay tứ tung.
Mặc dù là Lý Vân Duệ cũng phải tốn không ít thời gian mới có thể nhìn rõ ràng tất cả huyết nhục từ những thân ảnh trong nước bùn cuộn cuộn này là những con Tích Dịch màu đen lớn như cự thú. Thân thể của chúng giống như cá, lớp da cực kỳ rắn chắc và có tính đàn hồi. Nếu không phải bản thân mình dùng tốc độ cực nhanh, cùng với rất nhiều mảnh giống như sắt sắc bén cắt vào nước, nếu là đao kiếm của kiếm sư bình thường rơi vào trên người chúng, rất có thể rất khó cắt được da nó.
- Bao giờ lúc đầu quân Tần cũng dùng thủ đoạn này?
- Huấn luyện những dị thú này không dễ, dùng chúng trong khi đại quân giao chiến càng có chỗ hữu dụng, cần gì phải vì đối phó chúng ta mà hao tổn như thế?
Bạch Sơn Thủy trên mặt nổi lên nụ cười lạnh, liếc qua Lý Vân Duệ, nói:
- Hiện giờ ta đã rõ dụng ý của Trịnh Tụ khi bức chúng ta đến nơi này là gì rồi.