Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 415: Chuẩn xác (1)

Chương 415: Chuẩn xác (1)





- Người trẻ tuổi kia là ai?

Mặc Thủ Thành đang nhìn bao quát Trường Lăng thì bỗng giật mình, ánh mắt tang thương mà cơ trí nhìn đến con phố, nơi mà lúc trước Bạch Sơn Thủy và Lý Vân Duệ lao ra khỏi đó. Với giọng nói ôn hòa và chậm rãi, lão hỏi một tên tướng lĩnh mặc huyền giáp* vừa xuất hiện sau lưng hắn.

*Giáp màu đen tuyền

Tướng lĩnh mặc huyền giáp cực kỳ kính cẩn hướng về người lão nhân đang ngồi ở trên ghế mây cũ này khom người thi lễ một cái, sau đó mới bẩm báo:

- Các ty đều không có tình báo về người này.

Mặc Thủ Thành suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cố hết sức bắt sống!

Săc mặt người tướng lĩnh mặc huyền giáp biến đổi trở nên hơi khó coi.

Nếu muốn lưu lại tính mạng của một tên đại nghịch như Bạch Sơn Thủy thì không biết sẽ phải trả cái giá lớn đến mức nào nữa? Hơn nữa người vừa mới thình lình xuất hiện kia giống như từ trên trời rơi xuống vậy, người thanh niên trẻ tuổi đó sử dụng thuật phi kiếm quỷ thần khó lường, đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu quân sĩ và tu hành giả phải chết vì hắn nữa.

Nhưng mà y cũng biết chắc rằng vị lão nhân này khi nói ra câu đó thì cũng đã cân nhắc qua, việc phải trả cái giá lớn như vậy tất nhiên là đáng giá.

Do đó y nghiêm trang khom mình hành lễ một lần nữa, nhận lệnh nói:

- Dạ!

- Dùng phi kiếm rất tốt, cũng rất là kiên nhẫn. Trong số những người trẻ tuổi ở Trường Lăng cũng không có mấy người đủ kiên trì tu luyện thuật phi kiếm được như thế.

Mặc Thủ Thành nghe tiếng bước chân của tên tướng lĩnh đã rời đi ở sau lưng, lão giống như có chút thương tiếc nhẹ giọng thầm thì.

Vọng lâu vẫn như trước hơi chút rung động, vào lúc này ghế mây dưới người lão đột nhiên vang lên tiếng nứt nhỏ.

Ghế dựa này làm bằng dây mây lâu năm, chỗ ngồi cũng làm bằng trúc già, dùng càng lâu thì càng trơn bóng, như vậy nằm hay ngồi càng cảm thấy thoải mái, chỉ là quá lâu thì nó lại dễ dàng bị mục nát.

Những năm qua, cái ghế dựa làm bằng mây mà lão đã ngồi quen này cũng dễ dàng bị đứt gãy đôi chỗ, chỉ là năm nay đặc biệt nó bị đứt gãy hơi nhiều.

Mặc Thủ Thành nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cảm thấy sẽ có điềm xấu xảy ra.

***

- Là dụng ý gì?

Lý Vân Duệ quay đầu nhìn Bạch Sơn Thủy hỏi.

Lông mày của hắn vẫn còn nhăn lại như trước, nhưng cũng không phải do quấn quýt lo lắng về cái vấn đề này. Trong tình huống nhất định phải chết như thế này, hắn cũng không thèm để ý vấn đề như vậy, điều khiến hắn khó chịu là mùi máu thịt tanh hôi gay mũi từ những con thú được quân Tần thuần hóa kia.

- Chỉ một chút mùi máu tanh như vậy thôi cũng không thể thích ứng, xem ra ngươi cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm chém giết tàn khốc.

Bạch Sơn Thủy tựa hồ hoàn toàn nhìn ra nguyên nhân làm hắn khó chịu, nàng nở nụ cười hơi chút chế giễu, sau đó nàng mới giải thích vấn đề kia:

- Rất nhiều thứ, bao quát cả chiến trận, cho dù là chuyên gia vũ khí, khi đã tạo ra vũ khí mới thì những vũ khí mới này đều phải trải qua một ít kiểm nghiệm qua thực chiến. Đặc biệt càng là vũ khí mạnh mẽ dùng để đối phó với người tu hành cường đại thì càng phải cần được thử nghiệm.

Lý Vân Duệ nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bạch Sơn Thủy, đáp:

- Cho nên thị coi hai chúng ta như một công cụ để thử nghiệm?

- Công cụ để thử nghiệm như ta là rất hiếm có đấy!

Bạch Sơn Thủy kiêu ngạo nở nụ cười lạnh lẽo:

- Thị bày binh bố trận như vậy, chính là muốn dùng tình cảnh của ta bây giờ để truyền tin cho hết thảy mọi người đều biết rằng, mặc dù là đại nghịch như ta đây, ở trong mắt thị cũng chỉ là công cụ bị thị dùng để diễn luyện chiến pháp* và thử nghiệm vũ khí mới mà thôi.

* Phương pháp chiến đấu

- Nhìn sơ qua có lẽ là ngươi nói đúng, thị hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, nghĩ rằng chúng ta cũng không gây nổi sóng gió to lớn gì!

Lý Vân Duệ ngẩng đầu lên nói.

Đúng lúc này, trên bầu trời, lông chim màu đen cùng máu tươi bỗng nhiên rơi xuống nhiều hơn lúc trước.

Máu tươi đậm đặc rơi vào bên trong vũng bùn, thậm chí phát ra tiếng vang như tiếng mưa rơi xối xả.

Cũng không phải bởi vì phi kiếm của Lý Vân Duệ lúc này đã nhanh hơn trước.

Hắn dụng phi kiếm cũng giống như lời đánh giá của Mặc Thủ Thành, vẫn như trước dùng chiến pháp kiên nhẫn, mỗi một kiếm đều dùng lực vừa đúng, không lãng phí một tia chân nguyên nào.

Nguyên nhân của chuyện này là do những con chim quái dị kia đang điên cuồng lướt xuống thì chúng lại bát đầu mổ xé đồng bạn ngay trên bầu trời.

Xa xa, trong đám cỏ lau đang lay động vọng tới từng tiếng quát chói tai và phẫn nộ rất nhỏ, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản những con chim quái dị tự loạn trận cước mà tàn sát lẫn nhau.

Khí tức như vậy thậm chí ảnh hưởng đến những con thú kì dị ở trong bốn phía trên mặt đất.

Những con thú kì dị này cũng bắt đầu hỗn loạn, chúng không cắn xé lẫn nhau mà là sợ hãi chiến trường này, có một số con bắt đầu chạy thục mạng vào chỗ sâu trong đám cỏ lau.

- Nghe nói Mân Sơn Kiếm Tông có vùng đất gọi là Thần Ma Dưỡng Thực Tràng, Trịnh Tụ và Nguyên Vũ muốn dựa theo thủ đoạn này của Mân Sơn Kiếm Tông. Trịnh Tụ nhất định là cảm thấy thủ đoạn đó không tệ. Những con súc vật này có thể xuất hiện ở trên chiến trường, để cho các vương triều khác nhìn thấy một lực lượng khác mới xuất hiện ở Trường Lăng. Chỉ đáng tiếc là thị đã nghĩ đến một kết quả quá tốt đẹp rồi.

Bạch Sơn Thủy phát ra tiếng cười lớn chế giễu càn rỡ:

- Những con súc vật này có lẽ chưa bao giờ gặp qua sát tinh chân chính, chẳng phải chỉ có thể dùng để hù doạ những kẻ tầm thường thôi sao?

Lý Vân Duệ nhìn nàng một cái, lắc đầu nói:

- Thật vô vị.

Bạch Sơn Thủy cũng liếc mắt nhìn hắn:

- Thú vị chứ! Bởi vì bọn họ có thể nghe được chúng ta, từng lời nói của chúng ta từ đầu tới đuôi nhất định sẽ truyền tới tai Trịnh Tụ.

Lý Vân Duệ trầm mặc chốc lát mới nói:

- Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải chết, loại cười nhạo trước khi chết này thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

Bạch Sơn Thủy nở nụ cười, mang theo một loại ý tứ đùa bỡn, nói:

- Nếu lỡ chúng ta có thể sống rời đi thì sao?

Lý Vân Duệ không đáp lại lời nàng, ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm phía trước, nhẹ giọng nói:

- Đến rồi.

Những con chim quái dị màu đen kia hầu như che lại bầu trời đã tiêu tan do tự loạn, còn sót lại chính là vô số đám thịt sống còn tỏa ra hơi nóng của máu tươi, bầu trời đêm lúc này không còn như tấm vải màn sân khấu chỉ có một màu đen của máu, mà bây giờ trên cái màn vải đó còn xuất hiện vô số tia sáng lấp lánh màu xanh lục đầy diễm lệ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch