Chương 447: Cùng một buổi sáng sớm (2) Thừa lúc này rút đi, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy là ông tránh tai họa, mà sẽ không khiến cho người ta nghĩ rằng ông đi đến Yên Triều Thượng Đô.
- Từ trước đến giờ lời ngươi nói chưa bao giờ sai, cho nên ta sẽ đi thật nhanh.
- Người mà ta lưu lại chính là cái người tên Bạch Nam Khê. Giày của hắn không giống với người khác, người khác nhìn không ra, nhưng ta tin ngươi nhìn ra được.
Sau khi nói với Đinh Ninh hai câu này, Vương Thái Hư không hề nán lại thêm, lập tức quay người bước nhanh rời đi.
Một sợi tóc động mà toàn thân cũng động, nhân vật như y phải rời khỏi Trường Lăng cũng cần rất nhiều thời gian.
- Lương Liên chính là kẻ năm đó đã bán đứng Lý Quan Lan mà ngươi đã nói?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết liền giống như là cái bóng của Đinh Ninh, thân ảnh Vương Thái Hư vừa mới biến mất trong tầm mắt Đinh Ninh, nàng liền xuất hiện ở sau lưng Đinh Ninh.
Mà Đinh Ninh cũng rất quen thuộc điều này.
Hắn không quay đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, mà chỉ khẽ gật đầu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn bóng lưng của hắn, nhưng thật giống như nhìn thấu thân thể của hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi định thừa lúc hắn chưa kịp rời khỏi Trường Lăng đi giết hắn?
Đinh Ninh không phủ nhận:
- Nếu như đến một nơi quá mức xa xôi, nếu muốn giết hắn, vậy sẽ không biết năm nào tháng nào.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe âm thanh hơi có vẻ tiêu điều của hắn, nói:
- Thế nhưng mới vừa rồi ngươi cũng đã nói, hắn so với lúc bình thường càng khó giết hơn.
Đinh Ninh khẽ thở dài một tiếng:
- Cho nên chỉ có thể đợi.
- Nếu có cơ hội xuất hiện.
Hắn xoay người lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã bắt đầu không muốn nói chuyện, rất nghiêm túc nói:
- Trước hết ta sẽ giết ả cung nữ họ Dung kia, bởi vì thị tương đối dễ giết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quá mức quen thuộc Đinh Ninh, từ trong ánh mắt của hắn nàng thấy được một ít hào quang lóe lên, nàng biết có chút ít kế hoạch đang hình thành trong đầu hắn.
- Như vậy đành tiếp tục đợi thôi.
- Đợi đến lúc bị người giết, hoặc là giết người.
- Dù sao ta cũng không muốn phải đợi thêm nữa.
Nàng hoàn toàn khác lúc bình thường nói liên tục ba câu, sau đó mới nhếch đôi môi, quay người đi trở về phòng ngủ của mình.
- Ai ngờ đợi một lần lại lâu đến vậy?
Đinh Ninh ngồi lên trên bậc thang, lẳng lặng nhìn phía xa nơi âm thanh truyền tới, lặng lẽ lẩm bẩm:
- Nói đến chờ đợi... không ai sẽ đợi lâu như chúng ta, cũng sẽ không có chờ đợi thống khổ như vậy.
Hắn có chút khó hiểu, vì sao Dạ Sách Lãnh vẫn chưa xuất hiện trước mặt hắn.
***
Khi hắn ở nội thành Trường Lăng chờ đợi, Trương Nghi đang bôn ba ở biên cảnh Tần Sở.
Chẳng biết tại sao, cái tên quyền quý cũ thích mặc áo đen kia hứa rằng chắc chắn Tiên Phù Tông sẽ thu hắn làm đồ đệ, nhưng lại không có an bài dọc đường cho hắn, không có công văn thông quan chính thức, một tu hành giả Đại Tần như hắn liền không có khả năng đi xuyên qua đại đa số đô thành của Sở vương triều để tiếp tục đến nội địa Yên Triều, giáp giới với Sở vương triều.
Sau khi hắn đi đường vòng ở biên giới Tần Sở, ngủ ngoài trời mấy ngày, rốt cục đã gặp được một đoàn ngựa thồ.
Đoàn ngựa thồ này nghiêm chỉnh mà nói là đang làm sinh ý, chỉ là không thuộc về hiệu buôn lớn cho nên tại đất Sở không cách nào cạnh tranh với các hiệu buôn lớn nước Sở, không có cách nào sinh sống cho nên chỉ có dùng nhân lực và thời gian đổi lấy chút ít lợi nhuận, dựa vào biên giới Tần Sở, đem một ít lá trà và gấm lụa sản xuất ở Tần vận chuyển đến vùng biên cương Yên Triều. Đồng thời cũng thu một ít thù lao, tiện đường chở một ít người ở nước Tần muốn quay về Yên Triều.
Bởi vì loài ngựa chuyên chở không được nhiều, cho nên tiện đường chở thêm người nước Yên rất không có khả năng là đào phạm hoặc là nhân vật cao cấp quan trọng khác, thường thường cũng chỉ là một ít lão binh, tạp dịch và thợ xây lưu lạc trong chinh chiến ngày xưa ở nước Tần. Trong một đoàn ngựa thồ như vậy cũng không tồn tại nhân vật gì đó thực sự lợi hại, cùng lắm chỉ là vài tên võ giả am hiểu dùng đao và cung tên.
Cho nên sau khi phát hiện thân phận Trương Nghi là tu hành giả, tuy rằng căn bản không biết rõ Trương Nghi là tu hành giả cấp bậc nào, đoàn ngựa thồ này liền rất dễ dàng thu nhận Trương Nghi.
Dù sao cũng là đang đi lại trong chốn biên giới hoang vu, khả năng gặp gỡ mã tặc đều rất nhỏ, nhưng chưa hẳn sẽ không đụng độ một ít kẻ cướp giả mạo mã tặc đi ra tống tiền, thậm chí còn có một ít mãnh thú trong truyền thuyết.
Bôn ba trong ngày hè nóng bức là một việc làm cho người khác rất khó chịu, nhất là đối với một ít trưởng lão tuổi già thân thể vốn rất yếu ớt.
Cho nên sáng sớm hôm đó, một lão giả đã thanh toán xong một ít thù lao để cho đoàn ngựa thồ này thuận đường chở về biên giới nước Yên bắt đầu nôn mửa.
Tuy rằng người dẫn đầu đoàn ngựa thồ này đã an bài cho lão một thớt ngựa tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn thay cho đi bộ, nhưng lão giả này vẫn cứ nôn mửa không ngừng.
Trong ngày hè, mùi nôn mửa khó ngửi không chỉ dính đầy quần áo trước người lão nhân mà còn làm dơ bẩn các thứ đồ vật bên yên ngựa phía dưới.
Chứng kiến hình ảnh như vậy, ngoại trừ người dẫn đầu đoàn ngựa thồ cau mày ném cho lão một cái khăn vải ướt lạnh ra, những người chung quanh lão nhân đều là nhịn không được bịt kín miệng mũi, cố gắng tránh xa một chút, nhưng mà Trương Nghi lại đi tới vuốt lưng cho lão nhân, đồng thời cũng giúp lão nhân lau chùi, mớm nước ấm cho lão.