Đồng tình và thương cảm là cảm xúc mà người bình thường đều sẽ có được, nhưng mà đường dài bôn ba tràn đầy gian nguy, mặc dù là một ít tu hành giả đều sẽ thường xuyên chú ý thể lực và tinh thần của mình, ai cũng không muốn phức tạp, bỗng dưng tăng thêm cho mình chút ít gánh nặng.
Nhìn Trương Nghi đi ra phía trước chăm sóc vị lão nhân này, tuyệt đại đa số người trong đoàn ngựa thồ cũng không cảm thấy kính nể và xấu hổ, ngược lại khóe miệng toát ra vẻ không cho là đúng hoặc hơi châm biếm.
Bởi vì bọn họ ai cũng có thể nhìn ra vị lão nhân này cũng không phải chỉ là bị cảm nắng hoặc là đã ăn thứ gì đó mà khiến cho phải nôn mửa như vậy, mà cơ bản là do thân thể quá suy nhược.
Thân thể quá suy nhược lại thêm phải lặn lội đường xa, tình trạng như vậy sẽ xuất hiện nhiều lần, thậm chí còn có khả năng chết tha hương trên đường.
Chỉ cần bắt đầu chăm sóc, như vậy đương nhiên tiếp đó sẽ không thể nào bỏ mặc không quan tâm, chiếu cố vị lão nhân này liền hoàn toàn biến thành chuyện của một mình hắn.
Mấu chốt nhất chính là, tính tình của lão nhân này lại hết sức quái dị, rất có thể là quân nhân Yên Triều lúc trước khi đang cùng Đại Tần chinh chiến thì bị bắt giam một thời gian và bị ép làm khổ dịch rất nhiều năm, cho nên lời nói đối với những người trong đoàn ngựa thồ đều cực kỳ láo xược, hơn nữa thường xuyên cậy già lên mặt, khiến cho người khác hết sức không ưa.
Trương Nghi lại không có bất kỳ suy nghĩ thừa thải, có lão nhân thân thể không khỏe cần chăm sóc, hắn đủ khả năng, liền tự nhiên muốn đưa tay tương trợ, đối với hắn mà nói việc này đơn giản giống như đói bụng phải ăn cơm, khát phải uống nước vậy.
Hắn cũng không vì mùi khó ngửi mà lộ ra bất cứ vẻ không vui nào, cực kỳ tỉ mỉ lau đi vết nôn dính trên ngực lão nhân.
Uống mấy ngụm nước ấm, lão nhân mặc áo bào xám, khuôn mặt tiều tụy, tóc khô héo giống như những cọng cỏ khô cắm ở trên đầu này rốt cục có thể hô hấp bình thường, vượt qua cơn khó thở. Nhưng mà nước ở trong bụng lão ta bốc lên, trong ngực lúc đó lại sinh ra một trận khó chịu, cũng không để ý Trương Nghi đang giúp lão lau chùi, lại trực tiếp nôn ọe, liên tục nôn mửa ra.
Dùng tu vi của Trương Nghi lúc này, dù cho lão nhân cũng là một tu hành giả giống như hắn, vào lúc này đâm ra một kiếm, mặc cho hai người đang ở sát bên nhau như thế, hắn đều có thể có phản ứng kịp thời. Nhưng mà lúc này, một tay hắn đang vuốt lưng cho lão nhân, bởi vì sợ động tác quá mức kịch liệt mà làm cho lão ngã ngựa, cho nên hắn chỉ thu tay lại, hơi né thân sang bên cạnh, khiến cho tay áo và một góc áo bào của mình dính không ít dịch nôn mửa của lão.
Dù vậy, trong lòng Trương Nghi cũng không cảm thấy chán ghét chút nào.
Nhưng hắn không ngờ rằng cái vị lão nhân này lại nổi giận lên, nhìn xem túi nước trong tay hắn, dùng khẩu âm rất rõ ràng của nước Yên tức giận nói:
- Trong bụng ta khó chịu như vậy mà ngươi còn cho ta uống nước, ngươi đang chê ta nôn mửa còn chưa đủ nhiều sao!
Nghe được những lời này của vị lão nhân, những người trong đoàn ngựa thồ chung quanh vốn đã né tránh không kịp đều là cau chặt chân mày, nghĩ thầm cái vị lão nhân này thực là hoàn toàn là kẻ không biết lý lẽ.
Trương Nghi cũng giật mình, nhưng lại không có bất kỳ tức giận, ngược lại khom người xuống mà tạ lỗi, nhẹ nhàng giải thích nói:
- Nôn mửa quá nhiều, dễ dàng mất nước, trong loại thời tiết nóng bức như thế này rất dễ khiến cho thân thể không thể chịu đựng.
Lão nhân lại nôn ọe thêm mấy cái, âm thanh trong bụng và trong cổ vang lên khiến cho mọi người đi cùng chung quanh đang trầm lặng cúi đầu nhìn xuống đất, cảm thấy bắt đầu có chút khó chịu. Nhưng mà vị lão nhân này lại cười lạnh, dùng âm thanh không lớn lắm, nói:
- Nếu như vậy, nên tìm cho ta nước thảo dược hoặc là nước muối nhạt, tại sao chỉ là loại nước không lạnh không nóng này?
Ngữ khí của lão nhân khiến cho rất nhiều người chung quanh đều trở nên tức giận, nhưng Trương Nghi lại không có bất kỳ cảm xúc tức giận nào, hắn giật mình:
- Tiên sinh nói đúng.
- Trước hết ta lau chùi giúp ông, sau đó ta sẽ cho ông uống chút nước muối.
Hắn lại áy náy mà nói câu này, sau đó lại tiếp tục lau chùi áo bào và yên ngựa giúp lão nhân.
Nhìn thái độ kính cẩn như thế của Trương Nghi, khuôn mặt lão nhân có chút cứng đờ, nhưng mà thân thể không khỏe lại khiến cho tâm tình của lão không tốt thêm chút nào, trong yết hầu lão phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ, liền dùng dằng nghiêng đầu đi, không thèm nhìn Trương Nghi.
Người Tần, nhất là người Tần ở vùng Quan Trung và Trường Lăng đều là kẻ thích mềm không thích cứng, đối với kẻ không quen biết cũng không có bao nhiêu lòng vị tha. Nhìn thấy phản ứng của vị lão nhân này, La Chung Cảnh, thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ, một gã nam tử hơn bốn mươi tuổi, thân thể chắc nịch, tóc cắt rất ngắn, trên má trái có một cái vết sẹo rất rõ cũng lập tức híp mắt, nở nụ cười lạnh, nói:
- Thật là không biết phải trái, cứ một mực ra vẻ ta đây, quan tâm quái gì đến lão ta, chẳng lẽ trong mấy chục năm nay người Tần chúng ta giết người Yên còn ít hay sao?
Nghe lời nói ấy, đôi mắt lão nhân đang sụp mí vì thân thể không còn chút sức lực nào lại lập tức phẫn nộ lên, cất giọng the thé nói:
- Các ngươi đã thu tiền tài của ta đấy, chẳng lẽ người Tần các ngươi đều là kẻ không thủ tín nghĩa sao?
La Chung Cảnh nhìn thẳng vào mặt vị lão nhân này, lạnh lùng trào phúng nói:
- Có muốn ta trả lại tiền tài cho ông ngay bây giờ rồi quẳng ông lại đây không?
Sắc mặt vị lão nhân này trắng bệch, nhất thời nói không ra lời.