Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 469: Giết con mèo kia (2)

Chương 469: Giết con mèo kia (2)


Người phu xe của cung nữ họ Dung này hoảng sợ biến sắc, phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người thiếu chút nữa bị hất văng từ đầu xe bay ra ngoài, mà người cưỡi trên con tuấn mã phát cuồng kia sau khi trở mình rơi xuống đất liền khom người thi lễ với người phu xe một cái áy náy nói:

- Ngựa bị hoảng sợ, thế cho nên mới dẫn tới cái tai họa này, cái này….ta bồi thường.

Điều này cũng không thể nào là trùng hợp ngoài ý muốn.

Đinh Ninh cũng không có dấu diếm chút nào, thấy cái cảnh máu tươi lẫn óc vung vãi khắp nơi mà hắn vẫn bình tĩnh nhìn người cung nữ này nói:

- Chúng ta không thể thống khoái thì cũng không cho ngươi thống khoái, chỉ cần ngươi một ngày không cùng ta quyết đấu, chuyện như thế này lúc nào cũng có thể phát sinh, ngươi ở Trường Lăng này muốn thay xe ngựa cũng không thể, chỉ có thể tự thân mà đi bộ về hoàng cung.

- Cũng may là đường không có quá xa.

Họ Dung cung nữ ánh mắt triệt để băng lạnh, nói:

- Thì ra nguyên nhân cuối cùng khiến ngươi không có thoải mái chính là chuyện Trương Nghi ly khai. Ngươi phải hiểu rằng, tại Trường Lăng, bất cứ tu hành giả nào cũng phải nghe theo ý chỉ của toàn bộ vương triều Đại Tần, các ngươi là con dân của Đại Tần. Các ngươi dù có tu hành trở nên cường đại thì cũng phải biết là vì ai mà dốc sức, nếu không, cho dù thiên phú tu hành có cao hơn nữa cũng chỉ tự tìm đường chết.

- Ngươi còn tự đề cao bản thân mình quá.

Vẫn dùng một dáng vẻ muốn bức người ta nổi điên nhìn cung nữ họ Dung, Đinh Ninh chậm rãi lên tiếng:

- Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cung nữ, hầu hết mọi người tại Trường Lăng này đều cho rằng ta muốn khiêu chiến ngươi hoàn toàn là có lý do.

- Ta ở Trường Lăng mấy chục năm, trải qua vô số chuyện, có ngọn gió nào, có cơn sóng nào mà chưa từng gặp qua. Ngược lại là ta muốn xem ngươi có cách gì có thể bức ta tiếp nhận khiêu chiến. Hơn nữa ngươi đã muốn gây phiền toái cho ta, ta đương nhiên cũng sẽ tìm ngươi gây chuyện, đây là chuyện hết sức công bằng.

Họ Dung cung nữ không cần phải nhiều lời nữa, quay người ly khai.

- Xem ra ả hoàn toàn không có e ngại sự uy hiếp của ngươi.

Lúc hình dáng của cung nữ họ Dung từ từ đi bộ trên đường dài tiêu thất, Tịnh Lưu Ly một thân mặc áo tơ trắng bình thường xuất hiện sau lưng Đinh Ninh, nhìn hướng cung nữ họ Dung biến mất nghiêm túc nói.

Đinh Ninh gật đầu nhẹ, nói:

- Chỉ một ít thủ đoạn như thế tất nhiên không có khả năng làm cho ả e ngại, nhưng mà theo thời gian dần dần qua, tâm tình của ả sẽ thay đổi, bắt đầu xoắn xuýt, không bằng sớm đáp ứng cùng ta quyết đấu, loại xoắn xuýt này cộng với phẫn nộ rất dễ dàng làm cho tâm tình của ả bất định.

Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu, trầm ngâm nói:

- Vì cái gì mà tâm tình của ả sẽ biến hóa, xoắn xuýt không bằng sớm đáp ứng cùng ngươi quyết đấu?

Đinh Ninh nở nụ cười, nói:

- Bởi vì ả phát hiện tu vi của ta đang không ngừng tăng lên, tăng tiến càng ngày càng mạnh.

Ánh mắt Tịnh Lưu Ly sụp xuống, nàng đã hiểu được ý tứ của Đinh Ninh.

Đinh Ninh nhìn nàng một cái nói:

- Tiếp theo ta muốn làm chính là để cho ả biết tu vi của ta đang nâng lên rất nhanh, lấy tốc độ khủng khiếp mà tăng lên.

Dừng một chút, sau đó Đinh Ninh cười cười nói:

- May mà ả nói cũng sẽ cho ta một chút phiền toái, ta muốn cho ả biết rằng, không cần cố gắng hết sức thì tu vi của ta cũng tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng.

Tịnh Lưu Ly gật nhẹ đầu, khiêm tốn thỉnh giáo mà nói:

- Tên tình nhân kia của ả thì sao?

Đinh Ninh nói:

- Đó là cọng rơm cuối cùng để đè chết lạc đà, vì thế tạm thời không có động đến hắn. Ngược lại nên xúc tiến bọn họ gặp nhau nhiều hơn, để hắn có thể an ủi ả nhiều hơn nữa.

Tịnh Lưu Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:

- Thụ giáo.

- Đi thôi, chúng ta đến nhà ả.

Nói xong câu này, Đinh Ninh liền đi xuống lầu.

Ở phía sau hắn, Tịnh Lưu Ly nhẹ giọng hỏi:

- Đi làm gì?

Đinh Ninh nói:

- Đi lấy con mèo của ả.

Lông mày Tịnh Lưu Ly cau lại, có chút khó hiểu.

Đinh Ninh quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói:

- Có nhiều thứ địch nhân biểu hiện không thèm để ý nhưng thật sự thì hoàn toàn không phải như vậy. Hơn nữa cho dù thật sự không để ý, lúc đồ vật của họ từng thứ từng thứ bị người khác lấy đi thì trong lòng cũng không thể nào thoải mái.

Hàng lông mày Tịnh Lưu Ly buông ra, nhẹ gật đầu:

- Muốn giết con mèo kia của ả?

- Giết để làm cái gì, chúng ta đem về nuôi thật tốt.

Đinh Ninh nở nụ cười.

- Không thoải mái trong khoảng thời gian dài so với không thoải mái trong phút chốc thì càng thêm không thoải mái.

Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy chi bằng làm cho tên tình nhân kia di tình biệt luyến?

Đinh Ninh nhịn không được cười lên, nói:

- Di tình biệt luyến đến nơi nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cách làm cho tên tình nhân kia thích ngươi?

Tịnh Lưu Ly nghiêm túc nói:

- Nếu có tác dụng thì ta có thể thử một lần.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, lại thấy cái khí thế non nớt mà uy nghiêm, điệu cười của Đinh Ninh càng thêm sáng lạn:

- Được rồi, được rồi, ta nghĩ hắn cũng không có phẩm vị cao như thế.

- Giết con mèo trong nhà của ta!

Tại một nơi mà Đinh Ninh cùng Tịnh Lưu Ly không thể nhìn thấy, một mình cung nữ họ Dung đang chậm rãi bước đi trên đường, trước người nàng xuất hiện một gã nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng, cung nữ họ Dung đi lướt qua bên cạnh hắn, đồng thời lạnh lùng nói nhẹ một câu.





Quyển 4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch