Vẻ mặt Đinh Ninh không chút biểu tình. Hắn buông tay phải ra, xoay người lao thẳng vào trong ngực Tiền đạo nhân, tay trái lại chụp ngược về phía bụng lão.
Trong tay trái hắn, vẫn còn thanh phi kiếm của Tiền đạo nhân đang mắc kẹt lại.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
...
Mỗi tiếng động nặng nề đâm rách huyết nhục vang lên, lại khiến trái tim của đám người vây quanh co thắt kịch liệt lại một lần.
Chỉ trong một hơi thở đó, Đinh Ninh đã đâm thẳng mấy nhát vào chỗ khí hải của Tiền đạo nhân. Mũi kiếm đâm vào khí hải khiến chân nguyên trong thể nội lão hoàn toàn tán lạc không cách nào tụ lại được.
Thân thể của Tiền đạo nhân cuối cùng cũng không cách nào đứng vững được nữa. Dưới sự trùng kích ngược lại của khí huyết và chân nguyên tuôn ra từ khí hải, cả người lão lảo đảo muốn lùi về phía sau.
Đinh Ninh đứng thẳng người lên.
Trong tràng cảnh máu tươi bắn ra tung tóe, ánh mắt hắn khẽ nheo lại, bàn tay trái không hề ngừng lại mà chụp thẳng về phía cổ họng của Tiền đạo nhân.
Tất cả mọi người đều nghe được một thanh âm như tiếng đèn lồng bị nứt vỡ ra.
Tiền đạo nhân như một con dã thú bị trọng thương, rú thảm lên rồi sau đó ngừng bặt lại, chỉ còn lại là tiếng phun xùy xùy tung tóe của máu tươi và một loại thều thào.
Cổ của lão không chỉ có thêm một cái lỗ thủng.
Toàn bộ cần cổ của lão như bị thụt xuống phía dưới.
Đến lúc này, dưới ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người, động tác của Đinh Ninh vẫn chưa từng ngừng lại.
Tay phải hắn đưa về phía bàn tay trái của mình, theo một tiếng vang nhỏ, hắn rút thanh phi kiếm đâm vào giữa bàn tay trái ra. Rồi ném thanh kiếm này như ném một thanh chủy thủ bình thường vào thẳng ngực Tiền đạo nhân.
Tuy rằng nhìn những vết thương đáng sợ trên người Tiền đại nhân là có thể thấy rõ, lão không có khả năng sống nổi. Nhưng lúc thanh phi kiếm vang lên một tiếng xùy…rồi đâm chính xác vào vị trí trái tim của lão, trái tim của tất cả mọi người nơi đây vẫn không khỏi run lên.
Đinh Ninh lại không tiến đến.
Hắn ngừng lại, đưa tay phải lên, trong tay phải đã cầm sẵn một miếng băng vải cầm máu.
Sau đó, hắn dùng một tốc độ nhanh đến kinh người băng bó lấy vết thương của mình, cầm máu lại.
Xe ngựa ra khỏi Mặc Viên mấy lần, nhưng trước đó chưa lần nào hắn bị thương.
Lần này mặc dù hắn bị thương, nhưng hình ảnh hắn giờ phút này so với mấy lần trước càng làm người ta cảm thấy đầy nóng cháy trong cái hàn ý lạnh lẽo.
Một mảnh tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng máu chảy xùy xùy, và âm thanh khục khục cổ quái truyền ra từ cổ họng bị xuyên thủng của Tiền đạo nhân.
Tiền đạo nhân vô cùng hoảng sợ bóp chặt lấy yết hầu mình.
Lão cố gắng hé miệng.
Lúc này không phải lão muốn phát ra tiếng kêu la thảm thiết hay không cam lòng gì cả, mà chỉ muốn gắng sức truyền lại một tin tức.
Bởi vì lão biết rõ chân tướng.
Lão biết rõ tại sao mình phải chết!
Trong mắt tất cả mọi người vây xem xung quanh, là Đinh Ninh dùng thủ đoạn tàn nhẫn với chính bản thân hắn. Trong chớp mắt đó hắn đã sử dụng xương bàn tay cứng rắn kẹp lấy phi kiếm của lão lại.
Nhưng chỉ có lão mới biết rõ sự thật. Trong nháy mắt đó, có vô số đạo kình lực cổ quái phá hủy tất cả chân nguyên của lão bám trên thanh phi kiếm.
Cái lực lượng kia tựa như…là vô số tiểu tằm!
Ngay trong nháy mắt này, Đinh Ninh ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng lại thâm sâu như hải vực khiến Tiền đạo nhân không hiểu sao như bị khựng lại.
Sau đó Đinh Ninh tiến lên một bước, đến trước người lão.
- Có lẽ bây giờ ngươi đã hiểu rõ chân tướng.
- Ngươi chết trong tay ta, không oan.
- Bởi vì không chỉ tu vi và thủ đoạn sử dụng kiếm của ngươi, mà một ít thói quen theo bản năng khi đối địch của ngươi, ta đều rõ ràng.
- Bây giờ có lẽ ngươi đã hiểu rõ, ta không chỉ vì báo thù cho Tiết lão đầu.
Nghe mấy lời mà Đinh Ninh gần như không nhúc nhích môi khi ghé sát tai lão nói ra, Tiền đạo nhân càng há miệng lớn hơn, càng muốn hô lớn lên.
Nhưng lão phát hiện, từ khi khựng lại lúc nãy thì lão đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào được nữa.
Lão vô cùng hoảng sợ nhìn Đinh Ninh, rồi ngã ngửa ra phía sau, ầm ầm đổ xuống đất.
Vô số tiếng kinh hô và tiếng thét chói tai vang lên.
Mãi đến lúc này, khiếp sợ và hoảng hốt mới bắt đầu lan tràn.
Đây mới thật sự là một trận chiến sinh tử, mà người chiến thắng trận này vẫn là Đinh Ninh.
- Làm sao ngươi có được bí kiếm của Phương hầu phủ.
Trong mắt của Tịnh Lưu Ly lại không có quá nhiều khiếp sợ.
Nếu Đinh Ninh đã có lòng tin đến tìm tên đạo nhân này thì nàng liền chắc chắn Đinh Ninh có thể chiến thắng.
Lúc này, trong ánh mắt của nàng chỉ có rất rất nhiều điều khó hiểu.
- Đó không phải là bí kiếm của Phương hầu phủ, mà là bí kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Khi Đinh Ninh quay người lại, theo bản năng nàng cảm thấy Đinh Ninh lại dùng câu trả lời thường hay đáp lại câu hỏi của nàng, chính là câu ‘sau này ngươi sẽ biết.’ Thế nhưng Đinh Ninh lại nhẹ giọng trả lời lại, làm cho nàng sửng sốt.
- Chúng ta đến mảnh vườn trà.
Tiếp đó hắn lại bình tĩnh nói một câu, lại làm cho nàng thật sự khiếp sợ.
- Đến mảnh vườn trà?
Nàng theo bản năng lập lại ba chữ kia.
Lúc Đinh Ninh đi ngang qua người nàng, hắn bèn quay đầu nhìn nàng một cái, khẽ nói:
- Trong vòng một ngày, điều khó có thể thừa nhận được khi vừa mất đi một người thầy thân thiết vô cùng trọng yếu, là mất đi thêm một gã người yêu, hay là nhìn tên người yêu kia phải nhận lấy thống khổ so với chết còn dễ chịu hơn?