Nghe Đinh Ninh nói mấy lời này. Tịnh Lưu Ly không nói thêm gì, chỉ nhìn thoáng qua Tiền đạo nhân đã té xuống mặt đất rồi lập tức quay người đi. Ngay lúc đó, nàng cũng nhẹ giọng nói với Đinh Ninh:
- Thái độ của ngươi như vậy có quá lãnh khốc với lão hay không. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, giết chết một người…Người nên biết, đại đa số người trong Trường Lăng này không thích hoàng hậu, cũng vì nàngquá mức lãnh khốc.
- Có thể cuối cùng ta cũng không được đại đa số người Trường Lăng ưa thích.
Đinh Ninh ngồi lên xe ngựa, nhìn tay trái bị thương của mình, chân thành nói:
- Ta đã rất mệt rồi, cho nên cũng không cách nào bận tâm tới suy nghĩ của mấy người này được nữa.
Lông mày Tịnh Lưu Ly hơi cau lại, nghĩ đến chuyện tu hành mấy ngày qua của Đinh Ninh, còn cảnh tượng hắn kiên quyết dùng tay ngăn lấy thanh kiếm trong trận quyết đấu vừa rồi, nàng liền cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa, bắt đầu đánh xe chạy.
…..
Cung nữ họ Dung đang đứng chờ dưới mái hiên.
Ánh sáng mặt trời ngày hè chiếu xuống mái nhà vàng óng bị phản chiếu lại, có chút chói mắt.
Thị biết rõ Đinh Ninh đến đạo quán Hoàng Dương.
Thời điểm cỗ xe ngựa kia ra khỏi Mạc Viên, thị liền biết hôm nay nhất định có chuyện phát sinh.
Thật ra ngày thường thị cũng không để tâm nhiều tới Tiền đạo nhân. Thậm chí còn có chút quên lãng đến sự hiện diện của lão, tựa như cảm giác của một người trẻ tuổi xa quê hương đã lâu, càng lớn tuổi thì người đó như dần quên lãng cha mẹ, quên đi những người bạn bè thân thiết.
Nhưng dù sao đã là con người, thì không có khả năng không còn chút tình cảm gì nữa.
Trước khi được Tiền đạo nhân nhìn trúng, thu làm đồ đệ thì thị chỉ là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường. Kết cục trước mắt lúc đó chỉ có hai con đường, hoặc là chết nơi đầu đường, hoặc trở thành một kỹ nữ non trẻ có kết cục bi thảm trong thanh lâu mà thôi.
Tiền đạo nhân không chỉ có ơn dạy bảo thị, mà còn có công nuôi dưỡng nữa.
Cũng như việc ngày thường Tiền đạo nhân dần quên mất thị, nhưng khi nhìn thấy Đinh Ninh thì suy nghĩ đầu tiên của lão vẫn là muốn giúp thị giết chết Đinh Ninh. Thì khi Đinh Ninh chính thức tìm tới Tiền đạo nhân, những ân huệ khi xưa, đủ loại áy náy và thiện niệm cũng bắt đầu tràn ngập trong lòng thị.
Thị không hi vọng Tiền đạo nhân gặp chuyện không may.
Tiếng ve kêu trong đình viện chợt ngừng lại.
Có người đến.
Một Tu hành giả trung niên mặc áo bào vàng xuất hiện ở cửa ra vào nơi đình viện, hơi chút khom người về phía thị.
- Tiền đạo nhân đã chết.
Tâm tình Cung nữ họ Dung đột nhiên trầm xuống, không rõ là trầm xuống đến đâu. Chỉ biết là cả người thị lúc này tựa như bị rơi xuống đáy vực sâu thẳm vô hình.
Tu hành giả trung niên áo bào vàng chậm rãi thẳng người lại, ánh mắt lóe chút ánh sáng khác hẳn ngày thường. Chẳng qua lúc này Cung nữ họ Dung không có tâm trí để ý đến y, cho nên căn bản cũng không phát hiện điều khác lạ này.
Ánh sáng lóe lên khác thường trong mắt Tu hành giả trung niên mặc áo bào vàng nhanh chóng biến mất. Sau đó y cúi đầu, nói tiếp:
- Cỗ xe ngựa kia chưa trở về Mạc Viên, mà đang đi tới mảnh vườn trà kia.
Khi cung nữ họ Dung nghe thấy tin Tiền đạo nhân đã chết, cả người thị chỉ cứng ngắc lại. Nhưng khi nghe được mấy lời người Tu hành giả trung niên mặc áo bào vàng này nói, thị ngẩng đầu lên như không thể tin nổi, trực tiếp kinh hô nghẹn ngào:
- Sao có thể như vậy?
Trong mắt rất nhiều người biết đến cung nữ họ Dung tại Trường Lăng, thị chính là một tượng đất không có bao nhiêu tình cảm, lãnh khốc không khác gì Hoàng hậu nương nương. Cho nên không ai có thể tưởng tượng được, tiếng la thất thanh như vậy lại xuất hiện trên người thị được.
Tu hành giả trung niên áo bào vàng lại cúi thấp đầu một chút, nói tiếp:
- Nương nương không muốn ngươi xuất cung.
Thân thể và gương mặt của cung nữ họ Dung lại cứng đờ lại.
Gương mặt thị đã không còn chút huyết sắc, nhìn qua tựa như một người tuyết đắp nặn vào ngày đông được đặt trong nội cung.
…….
Vùng ngoại thành phía nam, mảnh vườn trà.
Trong lúc Tịnh Lưu Ly đang đánh cỗ xe ngựa đi về khu vườn trà này, thì một gã nam tử đầu đội nón tre, người mặc áo tơ đen cũng đang từ một ngõ nhỏ đi thẳng tới mảnh vườn trà này.
Chắn giữa y và mảnh vườn trà là một khu rừng trúc rộng hơn mười dặm. Trong đó còn có một dòng suối nhỏ, một cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua con suối với rất nhiều dây leo xanh ngắt quấn trên thành cầu. Thậm chí đám dây leo xanh ngắt này còn thòng cả xuống mặt nước trong vắt phía dưới, nhìn qua hết sức xinh đẹp.
Người nam tử này lại như không tồn tại trong tầm mắt của bất kỳ người nào.
Nhưng y đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, bèn ngừng lại.
Ngay khi y vừa ngừng lại, cái nón tre trên đầu như bị thứ gì đó sắc bén chém xuống, cắt nát ra rồi rơi xuống mặt đất.
Dưới vành nón tre là một gương mặt như được sống trong an nhàn sung sướng, mái tóc đen dài và sạch sẽ được buộc gọn lại bằng một cái vòng bạch ngọc phía trên, ngũ quan thanh tú. Trên gương mặt nam tử không nhìn ra được bao nhiêu tuổi tác đó, còn có hàng lông mày được cắt tỉa gọn gàng khiến người khác không những cảm giác được sự hoàn mỹ mà còn dị thường tinh xảo nữa.
- Thật sự phải như vậy sao?
Đôi lông mày tinh xảo của người này hơi nhướng lên, y vừa mở miệng nói ra câu này thì một thanh trường kiếm đen nhánh đã đột ngột xuất hiện, yên ắng lơ lửng trước người y.
Thân kiếm rõ ràng rất cứng rắn, nhưng lúc này nó lại chậm rãi bay lượn quanh người y, khiến người khác có một loại cảm giác đặc biệt linh động và mềm mại.
Thanh kiếm này khi thì xuất hiện trước người, khi thì xuất hiện sau lưng y. Nhưng bất luận là nhìn ở góc độ nào thì thanh kiếm đen nhánh và người nam tử này đều mang đến cho người khác cảm giác không có đủ thời gian để tấn công được.
- Không nhất định phải vậy.
Giọng nói Thiệu Sát Nhân vang lên.
Vốn trên cầu gỗ quấn đầy dây leo xanh biếc không có bóng dáng người nào cả, nhưng khi than âm của gã phát ra, thì bóng dáng gã cũng xuất hiện trên cái cầu gỗ này.
- Chỉ cần ngươi đứng lại đây, chờ mấy chuyện ở vườn trà chấm dứt thì không nhất định phải như vậy.
Sắc mặt Thiệu Sát Nhân không biểu tình nhìn người nam tử này.
- Ngươi rất biết giết người.
Nam tử áo đen khẽ nheo mắt lại nhìn Thiệu Sát Nhân, lắc đầu nói:
- Nhưng chưa chắc ngươi đã là đối thủ của ta.
Thiệu Sát Nhân lạnh lùng nhìn y một cái, đáp:
- Ta không bao giờ nghĩ chuyện làm đối thủ của ai cả…Ta chỉ biết là giết người, hoặc là bị giết.
Dừng một chút, Thiệu Sát Nhân nhìn mấy mảnh vỡ của cái nón tre dưới chân người này, khóe miệng hiện lên vẻ châm biếm nhàn nhạt:
- Từ Phần Cầm, nếu ngươi thật sự có lòng tin thì cái nón tre trên đầu cũng đã không bị phá nát.
Nam tử áo đen nở ra một nụ cười kiêu ngạo, nhìn gã đáp:
- Có lẽ do ta cố ý thì sao?
Ánh mắt Thiệu Sát Nhân sa sầm xuống, gã lạnh lùng nhìn chuôi kiếm đen đang di chuyển xung quanh nam tử áo đen này, nói:
- Người thừa biết ta không thích nói đùa, cho nên ngươi có thể thử.
Vẻ vui vẻ của nam tử áo đen biến mất, hàng mày cau lại. Y cũng không cần phải nhiều lời, vì thanh hắc kiếm chẳng qua chỉ bay lượn mà không hướng về phía trước một chút nào cả.
- Thật ra chúng ta ở nơi này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Vài hơi thở sau đó, nam tử áo đen lắc đầu, nói.
Thiệu Sát Nhân nhìn y một cái, nói:
- Hoàn toàn chính xác không có ý nghĩa. Cuối cùng thì cái cỗ xe kia cũng tiến vào vườn trà. Bởi vì chỉ có một mình nàng là không muốn cỗ xe ngựa tiến vào vườn trà, còn đa số rất nhiều người tại Trường Lăng này lại muốn để cỗ xe kia tiến vào trong đó.
…
Xe ngựa đã đến gần vườn trà.
Đối với Tịnh Lưu Ly mà nói, quãng đường chiếc xe ngựa đi từ đạo quán Hoàng Dương tới nơi này đều là một đoạn đường bằng phẳng, không có lấy nửa phần trở ngại.
Cũng giống như lần đến vườn trà lúc trước. Tại bên ngoài vườn trà, Đinh Ninh xuống khỏi xe ngựa rồi đi bộ dọc theo bờ ruộng, đi về phía ngôi nhà trúc đơn sơ trong vườn.
Chủ nhân vườn trà, nam tử trung niên yên tĩnh tên Trương Lộ Dương kia đang nấu nước. Nhìn thấy Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly đi tới, y đặt ấm nước xuống, gật đầu chào hai người.