Cuối hè năm nay, lúc mà rất nhiều người tu hành đi tới quan ngoại, thì ở Tiên Phù Tông nơi Yên Thượng Đô đã nghênh đón người đầu tiên khiêu chiến từ khi lập tông đến giờ.
Người khiêu chiến là một cậu thiếu niên trông có vẻ câu nệ và non nớt, ít trải đời. Người thiếu niên này là đệ tử của Hoàng Thiên Đạo Môn. Khi đối mặt với tình cảnh bị rất nhiều đệ tử Tiên Phù Tông vây xem như vậy, y mặc dù vẫn câu nệ như trước nhưng lại biểu lộ không có chút bất an nào.
Trước khi người thiếu niên đến, thì hầu hết các đệ tử và cả một số người giáo viên đã có tuổi ở Tiên Phù Tông, đều căn bản không biết Hoàng Thiên Đạo Môn và Tiên Phù Tông có liên hệ gì. Họ càng không biết ân oán ở trong đó.
Thậm chí rất nhiều người già cả trong tông cũng đã quên đi đoạn chuyện xưa này, mãi cho đến lúc người thiếu niên này xuất hiện.
Tổ sư khai sơn của Hoàng Thiên Đạo Môn kỳ thật từng là đệ tử Tiên Phù Tông.
Người đệ tử kia gọi là Nhạc Bình.
Hắn lúc ấy là một trong những đệ tử ưu tú nhất của Tiên Phù Tông, ưu tú đến mức cảm thấy chức tông chủ Tiên Phù Tông chỉ có mình mới xứng đảm nhiệm.
Nhưng sau đó, hắn phát hiện mình đã sai.
Trong số những người tu hành cùng thế hệ của Tiên Phù Tông, xuất hiện một người đệ tử gọi là Từ Tĩnh Mặc, người này còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều.
Về sau Từ Tĩnh Mặc đã trở thành một đời tông chủ của Tiên Phù Tông.
Đã tiêu tốn thời gian thật lâu, Nhạc Bình đều phát hiện mình không cách nào vượt qua được Từ Tĩnh Mặc.
Cho nên sau đó, hắn ly khai Tiên Phù Tông mà sáng lập nên Hoàng Thiên Đạo Môn.
Từ Tĩnh Mặc là tông chủ đời trước của Tiên Phù Tông.
Chuyện xưa cộng lại đã trôi qua một trăm mấy mươi năm. Đại đa số người Tiên Phù Tông biết được chuyện xưa này, thực sự đều không rõ ràng tại sao lúc đó Nhạc Bình phải tách khỏi Tiên Phù Tông, hay vì sao hắn phải đi sáng lập Hoàng Thiên Đạo Môn.
Nhưng kết quả sau cùng là, Hoàng Thiên Đạo Môn phát triển không được tốt lắm. Trong tông không xuất hiện một đệ tử ưu tú nào, dù là lúc Nhạc Bình còn sống, cho nên sau này nó không có tiếng tăm gì.
Thẳng cho tới bây giờ, theo việc người thiếu niên này lên tiếng, tất cả mọi người ở đây mới hiểu lúc ấy vì sao Nhạc Bình lại tách rời Tiên Phù Tông, lại lập ra Hoàng Thiên Đạo Môn.
― Lúc đó, sư tổ các ngươi và sư tổ ta đã nói qua, dù cho sư tổ ta không thắng được hắn, nhưng chỉ cần đệ tử của ông có thể thắng được học sinh của hắn hoặc là ông có đồ tử đồ tôn thắng được đồ tôn đồ tử của hắn, thì đều tính như nhau.
Người thiếu niên câu nệ lúc xem thấy những người tu hành Tiên Phù Tông đang vây xem càng ngày càng nhiều mà không thấy người chủ sự, thì có một chút phiền muộn mà ngẩng đầu lên, kể lại chuyện xưa:
― Chỉ cần có thể thắng, thì Tiên Phù Tông sẽ nhường sơn môn* lại cho Hoàng Thiên Đạo Môn ta. Sư tổ hai tông đã đề ra ước định, Tiên Phù Tông các người không thể làm trái.
(*) Biên. Sơn môn: cửa núi, cửa tông môn ở trên núi. Ở đây sơn môn là chỉ nơi ở, trú đóng và sinh hoạt của một môn phái.
Lúc tiếng nói của cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn rõ ràng truyền ra xung quanh, trên đất trống trước cửa tông môn và trên đường núi phía sau đều lập tức xôn xao cả lên.
Trương Nghi còn đang ngẩn người thì lúc này hoàn toàn tỉnh táo lại.
Người đệ tử tên Nhạc Bình kia hẳn là cả đời đều không phục, hơn nữa tính tình của hắn cực kỳ cao ngạo. Thất bại trong quá trình tranh giành chức tông chủ Tiên Phù Tông, nên sau đó hắn càng cao ngạo hơn, nghĩ ra việc sáng lập một tông môn, muốn tông môn này trong tương lai sẽ có danh tiếng cao hơn giỏi hơn cả Tiên Phù Tông.
Tuy cùng là đồng môn có chung một thầy, nhưng nếu Hoàng Thiên Đạo Môn có được sơn môn Tiên Phù Tông, cho dù nhân khẩu không thịnh vượng, nhưng đối với tu hành giới, thì Hoàng Thiên Đạo Môn sẽ biến thành chính tông. Và Tiên Phù Tông sẽ biến thành ngoại môn của nó.
Nhạc Bình đã như thế, nhưng so với hắn, thì Từ Tĩnh Mặc chỉ sợ còn có tính cách cao ngạo và tự tin hơn nhiều. Cho nên ông mới lưu lại lời nói như vậy, dù cho đệ tử của Nhạc Bình có thể thắng được học sinh của mình, ông đều sẽ chắp tay dâng lên sơn môn Tiên Phù Tông.
― Cái việc yêu cầu sơn môn này, đã trải qua thời gian rất lâu rồi, đã cách một thế hệ.
Một tràng thanh âm châm chọc khiêu khích vang lên.
Những tiếng nói châm chọc khiêu khích ấy, đều đến từ những người trẻ tuổi ở Tiên Phù Tông đang nói chuyện vui vẻ hòa thuận với nhau.
― Dù có trải qua thời gian bao lâu, thì Tiên Phù Tông các người cũng không nên quên nợ.
Nghe những lời châm chọc khiêu khích ấy, người thiếu niên cẩn thận từng li từng tí lấy từ trong ngực ra một túi gấm rất cũ kỹ. Y cũng không tức giận, chẳng qua là nhấn mạnh vào điều muốn nói:
― Tổ sư hai tông chúng ta còn để lại chứng từ ở đây.
Nhìn người thiếu niên quê mùa kém cỏi và non nớt chưa trải đời này, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi Tiên Phù Tông quên mất sự thật rằng người này đã xông vào sơn môn, hơn nữa còn đả thương một người sư huynh của họ, mà nhao nhao lớn tiếng cười lạnh:
― Lập chứng từ thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng được những đệ tử thế hệ này của Tiên Phù Tông sao?
Nhưng mà cậu thiếu niên như cũ không có tức giận, chỉ ngẩng đầu nhìn những người trẻ tuổi đang cười nhạo kia, nghiêm túc gật đầu mà đáp: