Cô không có tức giận, chẳng qua là đang suy tư… Nếu như sư huynh Phong Ngọc không phải đối thủ của thiếu niên này, và nếu như tông chủ thật sự đáp ứng khiêu chiến của y, vậy thì thế hệ đệ tử này của Tiên Phù Tông sẽ có mấy người thắng được kẻ này nhỉ?
Không khí trong lúc nhất thời lâm vào tĩnh lặng.
Không ít sư trưởng ở đây đều không nói câu gì, chỉ có thể nói rõ những người giáo viên này đều đang chờ đợi tông chủ và các vị trưởng lão trong tông lên tiếng.
― Quân tử nhất ngôn.
― Mặc kệ cách mấy đời, nếu là Tổ sư đã nói ra thì tất nhiên phải giữ lời!
Vừa hay lúc đó, có một gọng nói già nua vang lên từ chỗ cao trong Tiên Phù Tông:
― Cùng xuất từ một tông, người đến chính là khách.
Những câu nói này rõ ràng truyền hết vào trong tai mỗi người.
Chỉ cần nghe mấy câu đơn giản như thế, Trương Nghi đã vô cùng kính nể trong lòng.
Đây không chỉ là thủ tín, hơn nữa còn thủ lễ. (Giữ chữ Tín, giữ lễ nghi).
Câu nói cuối cùng chính là để khuyên bảo người của Tiên Phù Tông là, cho dù là tranh đấu, thì vẫn phải đối xử tử tế với cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn này.
Nhưng đồng dạng cũng là một câu nói, khi rơi vào tai nhiều người lại đại biểu cho bỏ hết mọi ước thúc.
― Phương Thuấn Ý Tiên Phù Tông, lĩnh giáo cao chiêu của sư đệ.
Một gã đệ tử trẻ tuổi tuấn tú trong đám đệ tử Tiên Phù Tông đi ra. Sau khi thi lễ với cậu thiếu niên thì gã chậm rãi lên tiếng.
Mộ Dung Tiểu Ý đứng trong đám nữ đệ tử Tiên Phù Tông, ánh mắt của cô lập tức sáng lên.
Người vừa ra khiêu chiến có dáng người thon dài, khuôn mặt rất tuấn tú trẻ tuổi, đúng là một trong mấy người mà Mộ Dung Tiểu Ý vừa nghĩ đến.
Phương Thuấn Ý lớn lên đã anh tuấn, cảnh giới tu vi lại cao, nên tự nhiên được lòng rất nhiều các sư muội, sư tỷ của Tiên Phù Tông. Thậm chí, gã còn nhiều lần trở thành đối tượng xxx^^ được đem ra đàm luận của một ít nữ sinh.
Trương Nghi nhìn Phương Thuấn Ý, cảm thụ được khí tức trên thân gã, trong lòng hắn liền sinh ra sự kính trọng và ao ước.
Nhưng đúng lúc này, cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn lại đáp lại một câu khiến người ta ngớ người:
― Ta mặc dù tuổi nhỏ, nhưng năm tuổi đã nhập môn, vì vậy ta mới là sư huynh của ngươi. Ngươi không được loạn bối phận.
Khi nói ra những lời này, người thiếu niên tuy vẫn mang bộ dáng ngốc nghếch như cũ, nhưng lại toát lên vẻ nghiêm trang lý luận. Y trông cứ như một cậu bé nông thôn đang đứng ở quầy hàng ven đường, lý luận một bó rau* nên bán bao nhiêu tiền mới được, hoàn toàn khiến cho người ta không cách nào tức giận được.
Cho nên Phương Thuấn Ý chỉ cảm thấy có chút buồn cười và bảo:
― Vậy theo lời ngươi nói, ngươi là sư huynh thì chính là sư huynh.
― Chuyện này không phải do người nào đó định đoạt là được, nên như thế nào thì cứ như thế đó. (Cái nào ra cái đó)
Cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn thế mà lại bổ sung một câu. Tiếp đó, y dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phương Thuấn Ý, người cao hơn y hẳn một cái đầu mà bảo:
― Ngươi là sư đệ, vì vậy ngươi ra tay trước đi!
Phương Thuấn Ý lắc đầu, đây không có nghĩa là gã phản đối, chẳng qua là vì gã cảm thấy bất đắc dĩ, cảm thấy đúng là không có cách nào lý luận với người này được.
Vì vậy kế tiếp gã mỉm cười, đáp: ― Được!
Một người tu hành có thần tình tự nhiên, tâm tình cũng tự nhiên nhẹ nhõm, nghĩa là người đó rất tự tin.
Lúc này Phương Thuấn Ý cũng như thế.
Khi gã thu lại nụ cười, lúc ánh mắt nhìn về phía đối phương, trong đó chỉ còn là sự nghiêm túc.
Ống tay áo chấn động, trước người gã lập tức xuất hiện những thứ trông giống như rừng hoa đào khắp núi, như là có vô số đóa hoa rụng rơi vào ngày xuân, cách thời không chuyển qua đây.
Ánh mắt của Trương Nghi trừng lớn đến cực hạn.
Hắn có chút không thể tin nổi.
Vầng sáng màu hồng phấn chiếu rọi lên tất cả khuôn mặt của mọi người, cả một mảnh hồng nhạt.
Nhưng những thứ phát sáng kia không phải là mấy vạn đóa hoa đào thực sự, mà là mấy vạn tấm phù nhỏ màu hồng phấn.
Mấy vạn tấm phù, trông giống như hoa đào rơi vào cơn gió mạnh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Phương Thuấn Ý.
Nghĩ đến bản thân mình ngay cả một tấm phù đều không thể dùng cho tốt, nhìn người sư huynh chỉ trong nháy mắt lại đồng thời thi triển ra hơn vạn cái phù, thì Trương Nghi lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
*****
P.s (tác giả):
Hôm nay biết được có một bạn sách mời tới một cuộc họp mặt Chí Tôn, tôi cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì hôm nay còn muốn chờ ra canh một, sau đó còn có một chuyện cũng không dám nói ra, có cái hảo hữu truyền tin muốn uống rượu mừng, kết hôn đại sự không thể không đến, vì vậy trời tối ngày mai tôi sẽ đi đến Vũ Hán, sau đó tham gia tiệc cưới. Liễu Hạ Huy cùng Phương Tưởng đều đi sớm hơn tôi, bọn hắn có thể làm chứng tôi không phải vì tránh né, kỳ thật tôi vẫn luôn viết văn. Năm nay số lượng chữ rất nhiều. Tổng cộng cộng ba ngày đi lại sau đó, lại là tiệc cưới uống rượu mừng, vì vậy luôn luôn cảm khái tuổi già khó giữ, cảm giác muốn cắt jj. Trước tiên là nói ra còn hơn không nói, vạn nhất trong đó có ít càng đấy, cái kia lại xu hướng kéo dài 9 tháng. Một tháng này ta thực ngoại trừ họp thì không có đi ra ngoài, mỗi ngày hơi thư thả đi đều chỉ được năm sáu trăm bước, bị bạn bè gọi là ốc sên. Cuối cùng bằng hữu kết hôn không thể không đến. Đều là chuyện tình nghĩa giang hồ, thông cảm thông cảm.