Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 557: Chiến tranh ngoài dự đoán (2)

Chương 557: Chiến tranh ngoài dự đoán (2)


Dưới vài lần cường công của quân đội Ô Thị, quân đội Đại Tần đã tan tác, tổn thất cực kỳ thảm trọng.

Nước Ô Thị bỏ ra hơn bảy vạn sinh mệnh của tướng sĩ đã giết được hơn sáu vạn biên quân Đại Tần, cướp lại gần như tất cả lương thảo và quân nhu, tiếp đó bắt đầu truy kích tàn quân vương triều Đại Tần.

Thắng lợi này khiến người ta kinh hãi.

Cho dù khi vương triều Đại Tần giao chiến với ba triều Hàn, Triệu, Ngụy cũng chưa từng phải trả cái giá lớn như vậy. Lúc ấy tỉ lệ thương vong của quân Tần cùng với ba triều luôn duy trì mức một phần ba, nói cách khác, muốn giết một quân nhân nước Tần thì cái giá phải trả là chết ít nhất ba binh sĩ.

Quân đội nước Ô Thị có ưu thế về tốc độ, khi bắt đầu truy kích, tỉ lệ thương vong của quân Tần lại càng lớn.

Việc này có thể là một lần thảm bại lớn nhất trong lịch sử quân Tần.

Hơi cải biến vận mệnh trận chiến này là nhóm viện quân đầu tiên, trong đó quan trọng nhất là có số lượng lớn người tu hành từ Trường Lăng đến biên cảnh Âm Sơn.

Nhanh hơn vó ngựa chính là kiếm của người tu hành giả.

Rất nhiều người tu hành gia nhập, khiến cho kỵ binh truy kích của nước Ô Thị tổn thất nặng lề.

Nhưng theo việc rất nhiều người tu hành bị chiến thuật biển người hoặc người tu hành của Ô Thị giết chết, cục diện toàn bộ cuộc chiến đối với vương triều Đại Tần mà nói đã vô cùng bất lợi.

Tuy chỉ mới vào thu, nhưng thời tiết ở quan ngoại đã rất lạnh, hơi thở cũng thành khói trắng.

Việc thiếu lương thực đối với quân đội là rất nghiêm trọng, nhất là đối với đội quân vừa bị đánh tan thì mọi thứ càng nghiêm trọng hơn.

Trên vài bãi cỏ trũng, cạnh một vài cái cây đã rụng hết lá, cùng một vài đám cỏ bị cắt để trải thành thảm, có rất nhiều binh si quân Tần bị thương đang nằm đó.

Một thiếu nữ mặt tròn đeo bội kiếm đang cùng vài tên tướng lãnh đang thương thảo chuyện quân tình, sắc mặt nàng rất nghiêm trọng.

Chiến tranh không hề dễ dàng.

Ngay lúc này, trên bãi cỏ bỗng vang lên tiếng còi cảnh báo, nhưng chỉ một hơi sau đó, tiếng huýt còi đã biến thành tiếng sáo.

Điều này có nghĩa kẻ đến là người một nhà.

Một thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt thiếu nữ mặt tròn.

Y mặc trang phục không khác gì chiến sĩ Ô Thị, trên người khoác một cái áo choàng lông được chế tạo một cách thô ráp, nhưng gương mặt y không có đặc thù của người Ô Thị, mấu chốt là ở bàn tay trái cầm trùy thủ của y có treo một cái ngọc bài màu trắng xanh, phía trên khắc một chữ Lệ rất đơn giản.

Chữ Lệ này khiến cho thiếu nữ mặt tròn cùng đám tướng lãnh lập tức nghĩ đến người con bị lưu đày của Lệ Hầu phủ có thể vừa vặn may mắn trở về từ biên cảnh cách đó không xa, Lệ Tây Tinh.

- Đừng nghĩ đến chuyện tập kích tòa thành nhỏ Ủng thành cách đây hơn mười dặm kia.

Lệ Tây Tinh nhìn về thiếu nữ mặt tròn cùng đám tướng lãnh, trực tiếp nói:

- Nơi đó là cạm bẫy, chí ít đã có hai đội quân Tần giống như các ngươi bị tiêu diệt ở đó.

Mấy tên tướng lãnh quân Tần liếc mắt nhìn nhàu, trong ánh mắt đều mang theo vẻ kinh sợ.

Tàn quân như bọn hắn, dưới sự đuổi giết của quân đội Ô Thị, chỉ có thể chọn phương thức ẩn nấp vòng vèo, muốn lui về đến biên thành Âm Sơn, nhất định phải tốn một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng lương thực bọn hắn mang theo chỉ đủ dùng cho mấy ngày, bọn hắn nhận ra rằng, lương thực trong tòa thành nhỏ Ủng thành này chính là điểm mấu chốt khiến bọn hắn có thể rời khỏi nơi đây hay không.

- Các ngươi còn bao nhiêu người?

Lệ Tây Tinh không quan tâm đến biểu lộ của mấy tên tướng lãnh, khi y ở Trường Lăng cũng rất ít khi quan tâm đến biểu cảm của người khác.

- Cả thương binh là 357 người, có thể chiến đấu là 321 người.

Lúc này thiếu nữ mặt tròn giữ được bình tĩnh nhất, sau khi nghe Lệ Tây Tinh hỏi liền lập tức trả lời.

- Quá ít.

Lệ Tây Tinh im lặng một lúc rồi nói:

- Một nhánh kỵ quân khoảng ba nghìn người của Ô Thị sẽ đánh tới đây trước khi trời tối.

Trừ khi toàn quân đều là người tu hành, nếu không với tỉ lể nhân số của hai bên quá cách biệt, quân Tần không có cơ hội nào chiến thắng kỵ quân của Ô Thị, huống chi đây cũng chỉ là tàn quân.

Dưới tình huống không có quân giới cường đại, kiếm sư bình thường không cẩn thận cũng sẽ bị tiên sư bắn chết ngay lập tức.

- Bây giờ chỉ có một lựa chọn.

Lệ Tây Tinh vẫn không để ý biểu cảm trên mặt của đám tương lãnh, nói tiếp:

- Để lại tất cả thương binh, những người còn lại nhanh chóng rời khỏi.

Một gã tướng lãnh hơn 40 tuổi trong đám tướng lãnh nhìn về phía Lệ Tây Tinh, ánh mắt gã lạnh lẽo, từ từ nói:

- Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn lý trí nhất, nhưng không phải lựa chọn cuối cùng của chúng ta.

Lệ Tây Tinh không muốn cãi lại, y khom người thi lễ một cái thật sâu đối với đám tướng lãnh. Bởi vì lựa chọn của đám danh tướng này khiến y tôn kính.

Sau khi thi lễ xong y liền quay người, nếu đám tướng lãnh này lựa chọn chết trận ở đây, thì y cũng không cần ở đây chờ chết cùng đám người này.

- Đợi một chút.

Ngay khi y định rời đi, thiếu nữ mặt tròn lập tức lên tiếng:

- Nhất định còn có cách khác.

Lệ Tây Tinh không quay đầu lại, chẳng qua là lạnh lùng nhìn về đám cỏ hoang còn cao hơn cả người, nghĩ đến việc sau khi trời tối, trong đó có đám kỵ quân của đối phương lúc nào cũng có thể lao tới.

Y hỏi:

- Còn có cách khác?

- Ngươi đã biết đội kỵ quân kia sẽ đến, nói không chừng chúng ta có thể dẫn chi kỵ quân kia rời đi?

- Chúng ta?

Lệ Tây Tinh không chút lưu tình, cười lạnh:

- Chỉ bằng chúng ta?

- Ta là người tu hành của Bảo Quang Quan.

Thiếu nữ mặt tròn không vì vậy mà tức giận, chẳng qua nàng nghiêm túc nói:

- Ta là đệ tử chân truyền duy nhất của Bảo Quang Quan.

-------------

Người dịch:

- Từ giờ cho đến ngày 02/9/2021 sẽ đăng mỗi tuần 2 chương vào lúc 20h thứ 2 và thứ 6;

- Bản dịch đăng duy nhất trên vip.bachngocsach.com;

- Mọi người muốn đăng sớm và nhiều hơn, hãy đăng ký tài khoản và bình luận bên dưới truyện.





Quyển 5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch