WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Kiếm Vương Triều

Chương 565: (2)

Chương 565: (2)


Cho nên tầm mắt có thể nhìn rất xa.

Ngô Tê Ngô vẻ mặt lạnh lẽo nhìn một chút khói bếp ở xa xa, nói:

- Các vị đuổi tới rất kịp thời, nhiều nhất hơn nửa ngày nữa. Lực lượng tiên phong của chúng sẽ tới đây.

- Cho dù là quân tiên phong, ít nhất cũng có hơn năm ngàn người.

Sau khi dừng một chút, vị tướng lĩnh gầy gò có khuôn mặt rất tang thương này rất đơn giản trực tiếp nói:

- Theo lý bọn chúng có thể đến sớm nửa ngày, nhưng dựa theo suy đoán của chúng ta, sở dĩ bọn chúng không dốc toàn bộ tốc độ cũng không phải do tách rời với đại quân, mà sở dĩ đại quân đến chậm, hẳn là do mang theo rất nhiều quân giới... Bọn chúng đã thu được rất nhiều khí giới trong chiến đấu với chúng ta lúc trước.

Quách Phong hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

- Khi nào mấy vạn tàn quân của chúng ta có thể đến?

Ngô Tê Ngô cắn răng, nói:

- Hai ngày rưỡi.

- Hơn nữa phía sau có đại quân Ô thị quốc lập tức đuổi theo, thời gian trong đó chênh lệch hai ngày. Chí ít có hơn vạn quân đội nước Ô thị ở hậu phương, chỉ cần hai ngày là sẽ có thể đến đối phó chúng ta.

Sắc mặt tất cả các tướng lĩnh quân Tần đều rất khó coi, ngoại trừ Đinh Ninh.

- Có hơn năm ngàn khoái kỵ tiên phong, đại bộ phận mang theo quân giới nặng nề, vậy nhất định số lượng còn lớn hơn, cho nên tổng số quân đội nước Ô thị đi ở phía sau ít nhất là hơn một một vạn mốt, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn.

Khi ánh mắt Quách Phong chuyển đến trên người Đinh Ninh, hắn liền rất bình thản lên tiếng:

- Tổng cộng bên chúng ta mặc dù xem như hơn năm ngàn, nhưng lại không thể xem như đại quân tinh nhuệ. Vậy còn gì có thể đỡ nổi đây?

Nơi này cách Trường Lăng rất xa, tin tức truyền qua lại cũng không thuận lợi như chỗ đó, vậy nên quân sĩ bình thường cùng tướng lĩnh không tính quá cao cấp nơi này cũng không biết rất nhiều chuyện ở Trường Lăng. Đồng thời Ngô Tê Ngô và tướng lĩnh bên cạnh y cũng không rõ Đinh Ninh rốt cuộc có thân phận gì.

Nhưng nhìn hắn có thể theo sát phía sau Quách Phong, hơn nữa có được khí chất mà người tu hành trẻ tuổi bình thường không cách nào so sánh, y cũng không dám xem thường, sau khi trầm mặc một lát liền nói:

- Trong mỏ quặng Cốc Ngục Quan còn có hơn hai ngàn năm trăm lao động, hơn phân nửa trong đó là tội phạm lưu đày ở nơi này.

Đinh Ninh nhìn y mỉm cười trào phúng, nói:

- Ý của ngài là cho những kẻ khuân vác cùng phạm nhân này tự do, để cho bọn họ cầm vũ khí chống cự kẻ thù bên ngoài?

Ngô Tê Ngô nhíu mày, y có chút không thích thái độ của Đinh Ninh lúc này.

Đinh Ninh nhẹ nhàng nói tiếp:

- Thông thường người có thể bị lưu đày ở nơi này đều là phạm nhân trọng án, lúc bình thường vì để cho bọn họ nghe lời, chỉ sợ các vị cũng làm cho bọn họ chịu không ít khổ sở. Nếu như lúc này thả ra thì chỉ sợ sẽ đối phó với chính các vị trước tiên, mà không phải là quân đội nước Ô Thị.

Ngô Tê Ngô lạnh lùng nói:

- Năm ngàn quản lý hơn hai ngàn năm trăm, trong đó một ít thủ lĩnh cùng người phản kháng kịch liệt thì giết trước.

- Mặc dù chỉ còn lại hơn một ngàn thì cũng sẽ hữu dụng.

Đinh Ninh cười nhạo nói:

- Chỉ sợ trái lại giết khiến mình mệt mỏi trước, giết đến đau lòng rồi.

Ngô Tê Ngô hít sâu một hơi, nhìn một tên hậu bối trào phúng mình hoàn toàn không che dấu như vậy, y hiển nhiên đã nổi giận, cười lạnh nói:

- Vậy theo ngươi thì nên làm như thế nào?

- Không bằng bỏ thành.

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn vị tướng lĩnh trong ánh mắt đã ẩn chứa sát khí này, xoay người chỉ sườn núi ở một bên:

- Toàn quân đồn trú ở trên sườn núi cao kia. Từ trên cao nhìn xuống thì kỵ quân sẽ không có ưu thế. Dù cho bọn chúng có chiếm được thành này, mảnh sườn núi kia ít nhất có thể làm cho lúc tàn quân của chúng ta đến, từ sườn núi lui vào phía sau Âm Sơn. Điều chúng ta phải làm chỉ là kiên trì hai ngày, trong hai ngày này dốc hết sức lực giữ được sườn núi kia mà thôi.

Tất cả tướng lĩnh quân Tần nhìn về phía sườn núi mà Đinh Ninh chỉ.

Ngô Tê Ngô sửng sốt một lát, chợt phẫn nộ cười lạnh:

- Thực sự vớ vẩn. Mặc dù địa thế của sườn núi kia cao hơn một chút, nhưng lại mất đi sự trợ giúp của của một ít khí giới bên trên thành này. Trước tiên bỏ thành, chờ đến khi đại bộ phận chi kỵ quân tiên phong phía sau đến, nhất là một ít khí giới kia vừa đến thì chắc chắn phải chết. Lấy cái gì kiên trì trong hai ngày?

- Ta cũng không quan tâm ý kiến của ngài.

Đinh Ninh xoay người nhìn Quách Phong, nghiêm túc nói:

- Ta chỉ quan tâm ý kiến của chúng ta, lần này ta còn cần Túc Vệ quân có thể hoàn toàn nghe theo ý kiến của ta.

Quách Phong ngẩn người.

- Nếu bọn họ không bỏ thành, vậy Túc Vệ quân chúng ta sẽ đóng quân ở trên sườn núi kia.

Đinh Ninh nhìn hắn, lại bổ sung một câu.

Nghe được một câu này của hắn, sắc mặt đám người Ngô Tê Ngô lập tức khó nhìn tới cực điểm.

Quách Phong vẫn còn có chút khó có thể tin.

- Chuyện này liên quan đến ai sẽ chỉ huy trận chiến này.

Đinh Ninh nhìn gã, chậm rãi nói:

- Ai sẽ chỉ huy trận chiến này.

- Ngài nhất định phải tin tưởng ta.

Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh lại nhìn gã, tiếp tục thì thầm:

- Ngài nhất định phải nghe ta, như vậy mới có thể giành thắng lợi trong trận chiến này.

Quách Phong gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Gã do dự thật lâu, tuy rằng lấy kinh nghiệm trước kia của gã mà nói, đây tuyệt đối là một sai lầm phân liệt gây bất lợi cho đại chiến trước khi chiến đấu, nhưng cuối cùng gã vẫn hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.





Quyển 5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.