Diêu Phục bước ra khỏi của Nho Học , một nô bộc và hai phu kiệu đang đợi ở ngoài, Diêu Phục ngồi trên kiệu, nô bộc khiêng tay vịn của kiệu, nhanh chóng rảo bước rời đi , đi được hơn nửa dặm đường, Diêu Phục dừng lại trên đầu câu Quan Tuong quay đầu lại nhìn học thụ, Trương Nguyên kia cũng đi ra, đang nói chuyện với một người hâu nam trẻ tuổi.
Diêu Phục cười lạnh một tiếng, buông rèm kiệu xuống, ngồi thẳng người, trong lòng có chút không thoải mái, cảm thấy có chút mơ hồ với ván bài của mình và thằng nhóc Trương Nguyên kia, gã ta đường đường là một sinh đồ (Tủ Tài) mà lại hơn thua với một thằng nhóc cỏn con miệng còn hôi sũa, thật là quá đáng, nhưng vừa rồi trong Nho Học quán, Tôn giáo thụ và Lưu Tông Chu kia dường như đều có tình dung túng cho nó, điều này khiêu khích gã, khiến gã không thể không đánh cuộc, gã cược tên tiểu tử Trương Nguyên, cả đời cũng không tham gia kỳ thi khoa được, hư thế thì đã làm sao, ông già nỏ thi cả nửa đời người cũng chỉ có cái danh Đông Tủ, còn bản thân gã, gã cược với công danh sinh Đô của mình, gã dùng nó để đi đánh cược với tên tiểu tử Trương Nguyên, tuy gã định ninh chắc thắng, nhưng thẳng không võ, thắng cũng không có lợi ích gì, đơn giản chỉ là gỡ bỏ thể diện của Sơn Âm Trường thị mà thôi.
Diêu Phục cảm thấy có chút vô vị, nhưng khế ước vừa lập xong rồi, hơn nữa việc này nêu truyền ra ngoài, thì sẽ gây nên sự náo loạn um sùm, vì vậy không thể không đánh cuộc được, để đảm bảo mình tất thắng, gã còn lôi kéo những học trò xếp hạng nhất nhì vào kì thi năm ngoái, muôn vậy gã không thể thiếu việc mời rượu, tặng lễ vật, ôi, muốn làm được việc này quá khó khăn, có đến 54 người lận đó, các khoản chi tiêu cũng không ít, nhưng không tiết kiệm được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất tên tiểu tử Trương Nguyên kia sau ba thắng thật sự có thể học được bắt cổ văn, vậy thì gã chẳng phải là xong đời rồi sao, cái này nhất định phải nghĩ kế mới được, ông ta là thây kiện, phải tính toán tất trước lẫn sau không được bỏ sót.
Nhưng hôm nay gã đến xin Tôn giáo dụ cho nghỉ phép, xin nghỉ không thành lại vô tình rơi vào ván bài không lời như vậy, Diêu Phục rất buồn bực.
- Thiếu gia, tên Diêu Tụng Côn kia tới làm gì vậy? Tiểu nô Vũ Lăng đi theo sau Trương Nguyên hỏi. Trương Nguyên nói:
- Ta đánh cược với ông ta, ta phải cho hắn vứt bỏ công danh sinh đồ.
Vũ Lăng thấy hưng phấn nói: - Thiếu gia cược gì với gã, nhất định có thể thắng sao?
Trương Nguyên nói:
- Đánh cược bát cổ, nếu không thể thắng, ta sao có thể cược với gã.
Bên cạnh đó có một cây liễu và một cây thạch trường sanh, buổi sáng khi mặt trời chiếu rọi, tiếng ve sầu ngân vang trên cành liễu, hơn nữa đôi khi lại có những trận mưa thu, những chú ve sầu này lại mai danh ẩn tích.
Trương Nguyên nhất một cái lá cây rơi trên mặt đất lên, một chiếc lá bình thường nửa xanh nửa vàng, hai ngón tay vuốt ve thân lá rồi xoay tròn, lá cây bồng bềnh lượn vòng rồi hạ cánh, đưa mắt nhìn chung quanh, chiếc câu nhỏ phía trên dòng nước đang chảy, tâm trạng dường như rất tốt.
Chủ tở hai người cùng quay lại nhà thì đã tới giờ ty, Mục Kính Nham vẫn đứng ngoài sảnh chờ, thấy Trương Nguyên về, liền với đứng lên chào.
Trương Nguyên nói: - Không cần đa lễ - Mục cô nương về trước rồi sao?
Mục Kính Nham đáp:
- Chân Chân đi vào bái kiến mẫu thân người rồi, giờ vẫn chưa thấy ra. Trương Nguyên liền chỉ Tiểu Thạch Đầu nói:
- Tiểu Thạch Đầu, bảo mẹ ngươi làm thêm hai suất thức ăn nữa, ta muốn mời cha con Mục Nham gia dùng bữa.
Mục Kính Nham sợ hãi nói:
- Tiểu nhân đâu dám dùng bữa ở Quý phủ chủ.
Trương Nguyên nói: - Đây coi là gì chủ, tới đây, ngồi xuống, ta có điều muốn hỏi ông.
Trương Nguyên không quá khách khí với Mục Kính Nham, đọa dân là người hèn mọn đã quen cách nho nhã quý phái, nếu quá u khách khí, Mục Kính Nam sẽ như ngồi trên đống lửa, trái lại càng làm ông ta khó xử.
Mục Kính Nham thế nào cũng không chịu ngồi xuống, khiêm tốn nói:
- Thiếu gia có điều gì dặn dò ạ?
Người đàn ông râu vàng cứ đứng đó, cho dù là hơi khom người, cũng vẫn uy thế to cao như cái cột điện, nếu là cưỡi chiên mã, mặc áo giáp, hắn là thuộc vào dạng anh hùng rôi.
Trương Nguyên nói: - Ngồi xuống, ngồi xuống dễ nói chuyện. Mục Kính Nham lúc này mới ngồi xuống, tư thế ngồi cũng là thẳng lưng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đúng lên. Trương Nguyên hỏi:
- Ta thấy ông không giống người Hán, tiền bối là người nơi nào? Chớ có lo sợ, ta chỉ thấy tò mò, nên tiện thể hỏi thôi.
Mục Kính Nham cũng cẩn thận đáp lời nói:
- Hồi bẩm thiếu gia, tổ tông của tiểu nhân dường như là người Cát La Lộc, tiểu nhân không biết mình tới Trung Nguyên từ khi, chỉ biết khi còn nhỏ tiên phụ tùng nói tổ tông là thảm mã xích quân tiên triêu Thiên Phu Trưởng, tới thời của tiểu nhân cũng không biết bao nhiều đời đã đi qua, tên tuổi của tổ tông cũng không nhớ rõ.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
"Thám mã xích quân là quân đội gì? Thiên Phu Trưởng cấp bậc này cũng không thấp. Liền hỏi tiếp:
- võ nghệ của ông là gia truyền sao?
Mục Kính Nam nói:
- Khi tiên phụ qua đời, tiểu nhân mới mười hai tuổi, cũng không học được võ nghệ gì nhiều, chỉ tập được kiểm pháp, về phân quyền cước công phu, tiểu nhân xem tiên phụ luyện tập nhiều lần nên nhớ được chút ít, bản thân cũng luyện lung tung.
Trương Nguyên cười nói:
- Mục cô nương thân thủ cũng không tầm thường.
Mục Kính Nham nói:
- Tiểu nhân không dạy nó, sợ nó gây chuyện, nên võ công của nó cũng là do nó tự học lấy, lần này nếu không phải gặp được thiếu gia, cha con tiểu hẳn là....hãy dà...
Trương Nguyên an ủi nói:
- võ nghệ của ông, làm phu kiệu thật là rất uổng, sau này nếu có cơ hội tòng quân, ông muốn tòng quân không? Ánh mắt Mục Kính Nham sáng lên, rồi lập tức lại ảm đạm, nói:
- Thân phận hèn mọn của tiểu nhân không thể hành ngữ được đâu Thiếu gia à.
Trương Nguyên nói:
- Không vội, cơ hội vẫn có, anh hùng tuấn kiệt không sợ xuất thân thấp hèn, võ nghệ thương pháp của ông cũng không được bỏ phí, có thời gian rảnh thì ông hãy luyện tập nhé.
Mục Kính Nham rất cảm động, đáp:
-Vâng.
Nha hoàn chạy lên nói:
- Thiếu gia, bà chủ đã dặn dò làm cơm rồi, mẹ nô tì đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ăn cơm rồi.
Trương Nguyên để Thạch Song dẫn Mục Kính Nhạm vào nhà trong gặp mẫu thân cậu ta.
Nhà trong rất lớn mà sâu, hai bồn hoa lá điêu linh đã sớm bị chuyển đi, đổi lại là hai bồn hoa cúc vàng và hoa hải đường, hoa cúc là Lỗ Vân Cốc tặng, vừa lúc hoa đang nở rộ.
Trường Mẫu Lã thị ngồi dưới hành lang, đại a đầu Y Đình, tiểu nha đầu Thỏ Đình đúng hầu một bên, thiếu nữ đọa dân Mục Chân Chân đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước mặt Trương mẫu mã thị tiếp chuyện với bà, thấy Trương Nguyên đi tới, hớn hở gọi lên một tiếng:
- Trường thiếu gia...
Xong lại cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, đó là giày cỏ, ngón chân cái trắng nõn lộ ra.Thật lấy làm xấu hổ.
Trương mẫu Lã thị cười tủm tỉm nói:
- Con trai của ta, Học Thụ tiên sinh truyền con tới có việc gì?
Trương Nguyên nói:
- Dạ, tiên sinh hỏi con học bắt cổ văn học đến đâu rồi, dặn con chó có buông thả. Trương mẫu mã thi "ừ” một tiếng, dặn dò:
- Học Thụ tiên sinh tuy nói như vậy, nhưng con cũng chớ có nóng vội, làm hại tới cơ thể là không tốt, con phải chăm sóc tốt cho đôi mắt mình đây.
Hai tháng trước, mắt của Trương Nguyên bị tật khiến cho bà ăn ngủ không yên, lo lắng sợ hãi.
Trương Nguyên nói: - Hài nhi hiểu rồi ạ.
Trương mẫu Lã thị xua tay bảo Mục Chân Chân tới gần, nói:
- Chân Chân ngoan ngoãn, từ nhỏ đã không có mẹ, thật là đáng thương, sau này để nó thường xuyên lui tới nhà ta, coi như nhận nhà ta làm chủ, ngày tết bận rộn tới giúp đỡ, cũng cho cha con họ chút tiên công, hài nhi thấy thế nào?
Đọa dẫn đường phố thường có thể nhận một nhà trong sạch làm chủ, như vậy cũng coi là có chỗ dựa, tốt nhất, hôn tang, ngày sinh, ngày mừng thọ đến nhà chủ giúp đỡ, nhận được chút tiền thưởng của chủ nhà, nếu chủ nhà có thể lực, đọa dân cũng sẽ ít bị bắt nạt.
Trương Nguyên nói: - Được ạ, tùy mẫu thân quyết định. Mục Chân Chân không che dấu về mặt vui mừng, nói:
- Vậy tiểu tỷ thay phụ thân cúi đầu tạ ơn thái thái.
Y Đình và Mục Chân Chân ra ngoài, trong chốc lát dẫn Mục Kính Nam vào, Mục Kính Nham đứng ở giữa sân dập đầu với Trương mẫu mã thị, Trương Mẫu Lã Thị nói:
- Được, được rồi, ngươi ra ngoài trước đi.
Mục Kính Nham liền lui ra.
Trường Mẫu Lã thị nói với Mục Chân Chân:
- Chả trách Chân Chân mới có mười bốn tuổi đã chín chắn như vậy, hóa ra cha của Chân Chân lại là một người đàn ông cao to như thế - Chân Chân còn cao hơn con trai Trương Nguyên của ta một chút.
Mục Chân Chân vội nói:
- Tiểu tỷ đâu có cao hơn thiếu gia.
Đầu gối hơi cong, làm cho mình thấp đi một chút. Trương Nguyên cười nói: - Chân Chân biết võ công, đánh rất cù, cho nên dáng người cao ráo. Trương mẫu mã thị rất vui, nói: - Ta nghe Tiểu Vũ nói rồi, Chân Chân một gây khiến bọn Lạt Hổ chạy vát giò lên cổ, Chân Chân con đánh thế nào vậy?
Tiểu nha đầu Thỏ Đình không đợi sai bảo, phi nhanh như bay đi lấy một cây côn, muốn để Mục Chân Chân múa võ cho Thái thái xem.
- Thái thái, tiểu tỳ không biết võ công, chỉ là có một chút sức mạnh, hôm đó cũng bị bọn Lạt Hổ ép quá nên mới phải ra tay, tiểu tỳ bình thường không đánh nhau với người khác đâu ạ.
Trương mẫu mã thì cũng không ép Mục Chân Chân múa côn, liền ra lệnh mang cơm lên, giữ cha con Mục gia ở lại dùng bữa, dùng bữa xong , cha con Mục gia các biệt trở về phố Tam Đại, Trương mẫu mã thị còn tặng cha con Mục gia ít gạo và vải vóc, dặn Mục Chân Chân rảnh rỗi thì đến nhà chơi thường xuyên