Tới canh ngọ, Trương Nguyên cùng với Trương Ngọc đi tới Tây Trương gặp Tậc thúc tổ Trương Nhữ Lâm, trời nắng mấy ngày liền, mặt trời mùa thu thật oi bức, Trương Nguyên híp mắt, Trương Ngọc lấy chiếc quạt xếp trong tay che nắng, Trương Ngọc cười nói:
- Giới Tử, để trở thành nữ lang khuê phòng thật rồi, mấy ngày này cũng không thấy đệ ra khỏi cửa, sao lại đánh cược với Diêu Phục làm gì chủ, có thể thắng được sao?
Trương Nguyên không đáp, nói:
- Tam huynh, mấy ngày trước bà vú mà huynh cho gọi tới để dò la thật biết cách kể chuyện, bà ta nói từ việc tu, việc ác, việc xâu, rồi các vụ bê bối của Diêu Phục, cái gì mà nhà tang rôi cưới thiếp, lừa gạt quả phụ, chiêm ruộng vườn của người ta, lùa tiên mẹ hiền, xúi giục người ta tố tụng, nhưng đến lúc hỏi cặn kỹ tên người bị hại, thì bà ta đều là nói qua loa như con bà hai con bà tu... không xác định được tên tuổi, kết quả trước sau của sự việc cũng rất mơ hồ, ta phải tìm hiểu rõ hơn mới được, việc này Tam huynh dặn dò chưa?
Trương Ngạc nói:
- Sớm đã dặn dò rồi, làm theo đệ nói, mỗi việc đều phải điều tra rõ, năm nào tháng nào, ở đâu, ai, hai ngày nữa sẽ có câu trả lời cho đệ - Thế nào, đệ muốn kiện tên Diêu Phục à, hắn nổi danh là Diêu miệng sắt, lại có quan trên kinh thành làm chỗ dựa, theo ta, mình ngoài sáng, hăn trong tôi, đánh cho hắn một trận cho hết giận là được.
Trương Nguyên cười nói: - Đệ cũng không kiện hắn, cũng không đánh hắn, để chỉ cá cược văn bát cổ với hắn thôi.
Trương Ngọc nói:
- Ngay cả việc đệ bị Lưu Tông Chu từ chối, tổ phụ cũng biết rồi, giờ đệ còn dám đánh cược với người ta, hai tội này cộng lại xem ra tổ phụ sẽ phạt nặng lắm đây, Giới Tử gi đệ đen đủi rồi.
Trương Nguyên nói:
- Thấy người ta gặp họa, vậy mà huynh vui ra một thế kia?
Trương Ngọc cười hì hì nói:
- Hơi hơi thôi mà.
Rồi lại nói: - Đúng rồi, mấy ngày nữa để cùng huynh đi ra mắt nữ lang Thương thị đi. Trương Nguyên từ chối luôn:
- Không đi, đệ đi thì thành ra gì chứ?
Trương Ngọc cười nói:
- Đệ nhất định phải đi, đến lúc đó ta sẽ đi năn nỉ Ngũ bá mẫu, ha ha...có Ngũ bá mẫu ra lệnh cho đệ đi cùng ta, đế dám kháng chỉ sao?
Đối mặt với tộc huynh bại hoại như vậy, Trương Nguyên chỉ biết lắc đầu.
Từ mép của đi vào, đường uốn khúc quanh co, đi một lát mới tới được Bắc viện của Trương Nhữ Lâm, Trương Ngọc thấp giọng nói:
- Giới Tử, mình để đi vào đi, thứ cho ta không dẫn để vào được.
Trương Ngạc sợ gặp Tổ phụ Trương Nhữ Lâm lắm, Trương Nhữ Lâm vừa thấy liền trách mắng y thôi. Một người hầu trẻ tuổi dẫn Trương Nguyên vào, đi tới của hoa, lại có một tỳ nữ xinh đẹp dẫn đi tiếp, tỳ nữ này vén áo thi lễ với Trương Nguyên, dịu dàng nói:
- Giới Tử thiếu gia mời đi theo tỳ nữ. Dẫn Trương Nguyên đi qua một đại sảnh, tới ngoài thu phòng của Trương Nhữ Lâm, dịu dàng nói: - Giới Tử thiếu gia cẩn thận đối đáp ạ, đại lão gia hôm nay tâm trạng không được tốt . Tỳ nữ này rất tốt, Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn nàng, nàng ta có khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, lông mày nhỏ, mắt híp quyến rũ, mà sao gương mặt kia tự nhiên lại đỏ ửng lên kìa?
- Trương Nguyên, vào đi.
Trương Nhữ Lâm từ trong phòng lên tiếng nói.
Trương Nguyên vội vàng cung kính thi lễ với Tộc thúc tổ, Trương Nhữ Lâm tuổi đã gần sáu mươi, ông đang lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh mắt trùng lên nhìn Trương Nguyên, nói:
- Nghe nói con đánh cược với người ta cả đời không tham gia khoa cử, có việc này không?
Không đợi Trương Nguyên trả lời, Trương Nhữ Lâm bất thình lình vỗ bàn một cái rầm, quát:
- Con thật quá là kiêu ngạo, ba tháng viết ra được bắt cổ có thể phục chủng u, Trương Thị Sơn Âm xua nay chỉ có tài tử, có cuống sinh, con là người đầu tiên đó.
Trương Nguyên khom người nói:
- Hội thúc tố, tộc tôn không phải là kiêu ngạo, mà là muốn mượn việc này để khích lệ bản thân không được buông lỏng, tâm tư càng ép càng hay, nghiệp học cũng là như vậy, hơn một tháng gần đây cháu đã đọc gần hai trăm cuốn sách, trí nhớ khá ổn, xin thúc tổ kiểm tra .
Nghe Trương Nguyên nói như vậy, sự giận dữ của Trương Nhữ Lâm giảm đi một nửa, ông ta cũng từng hỏi thăm đảm người Phạm Trân về việc nghe sách của Trương Nguyên, mây môn khách đều tán thưởng khen ngợi Trương Nguyên hết lời, nói Trương Nguyên trời phủ thông minh, có thể so sánh với Trương Tông Tủ, hơn nữa Trương Nguyên nghe sách cực kỳ có tác dụng, mỗi ngày nghe tới gần bốn canh giờ, chưa từng thấy mệt mỏi, ngẫu nhiên họ cũng có đặt câu hỏi cho Trương Nguyên, nhưng cậu ta đều có thể trả lời và thấu hiểu hết nội dung trong sách, Trương Nguyên luyện tập cực khổ, điều này đáng khen hơn đáng trách.
Trương Nhữ Lâm lắc đầu thở dài:
- si nhi, si nhi, con tuy biết chăm chỉ nghe sách, nhưng con lại không biết lòng người hiểm ác, nếu Diêu Phục kia lôi kéo mua chuộc cácsinh đỗ từ trước, ù, thây kiện Diêu Phục tất nhiên sẽ làm như vậy, vậy thì cho dù con có viết ra được một bài văn bát cổ trung quy trung củ, cũng không tài nào thắng được văn này, tỷ lệ 36 trên 54 thì quá khó.
Thầm nghĩ:
" Hạ sách ứng phó cũng không phải không có, chính là giống như Diêu Phục, đi lôi kéo chu sinh, nhưng nếu làm vậy, từ nay Sơm Ấm Trương Thị sẽ bị người ta coi thường.
Lại nghe Trương Nguyên nói:
- Hôm qua Tiền huyện lệnh cũng hỏi con việc này, cháu có một số việc không nói rõ được, chỉ sợ tiết lộ trước sẽ xảy ra biên cô, hôm nay Thúc tổ lại hỏi, cháu không dám giâu nữa, cháu tự tin sẽ khiến 54 sinh đồ kia công nhận bài văn bát cổ của cháu, Diêu Phục chắc chắn sẽ thua cuộc.
-!.
Trương Nhữ Lâm nhướn đôi mày lên, ngôi thẳng người, vẫy Trương Nguyên tới gần:
- Nói xem, rốt cuộc con có diệu kế gì?
Trương Nguyên liền thì thầm thế này thế kia, nhu này như nọvào tai Tộc thúc tổ.
Trương Nhữ Lâm sau khi nghe xong liền cười ha ha, cười xong, vẻ mặt lại nghiêm túc, nhìn Trương Nguyên từ đầu tới chân, nhìn đến nỗi Trương Nguyền rợn hết cả da gà.
Trương Nhữ Lâm mở miệng nói:
- Con còn trẻ như vậy mà lại có tâm cơ đến thế, hơn nữa còn thấu hiểu đạo lý thế gian, những thứ này con đều học được trong mơ ư ?
Trương Nguyên không biết trả lời thế nào, đành im lặng không nói.
Trương Nhữ Lâm lại cười rộ lên:
- Thúc tổ không trách gì con, chỉ là thán phục trí tuệ của con, không học mà biết, thế gian không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy.
Trương Nguyên biện bạch nói:
- Thúc tổ, cháu không phải không học, hàng ngày cháu đều nghe sách vở răn dạy đây thôi.
Trương Nhữ Lâm cười nói:
- Được, đuợc, được, con vừa chịu học lại có trí tuệ, nói vậy được chua nào, chẳng trách con dám đánh cuộc với Diêu Phục, thì ra con sớm nhìn thâu mấu chốt này, quả nhiên là đúng ở thế bất bại, nhưng Thúc tố phải nhắc nhở con, việc này chỉ có được lần này thôi đó, sau này không được phép đánh cược với người ta nữa, nghe thấy chưa?
- Vâng ạ.
Trương Nguyên đáp.
Trương Nhữ Lâm lại nói:
- Chế nghệ đó con vẫn phải chịu khó rèn luyện chút, không thể ỷ vào kế sách đã có mà khinh thường buông lỏng học tập.
Trương Nguyên nói:
- Cháu biết kế sách này vẫn phải có tài học thực sự mới thắng được, đến khi đó nếu không viết ra được một bài văn bát cổ trôi chảy , cháu sẽ rất mất mặt, cháu không dám lơ là phút nào, trước mắt cháu đang học cổ văn của Bát đại gia và Lý học văn chương, cuối tháng tám này cháu mới bắt đầu nghiền ngẫm văn bắt cổ kinh điển, giữa tháng chín thì tập làm văn bát cổ.
- Rất tốt, rất tốt.
Trương Nhữ Lâm thấy Trương Nguyên sắp xếp đâu vào đấy, trong lòng yên tâm, Trương Nguyên nhỏ hơn Trương Đại một tuổi, Trương Đại tuy là đứa thông minh hơn người, nhưng vẫn còn ham chơi, không chuyên tâm bằng Trương Nguyên.
Trương Nguyên lại nói:
- Có một việc vẫn phải mời tộc tố ra mặt.
Trương Nhữ Lâm nói:
- Ồ, con nói đi.
Trương Nguyên nói:
- Tới cuối tháng chín, cháu muốn đi tới thỉnh giáo Huớc Am tiên sinh nửa tháng, cần thúc tố dẫn đường đua lối.
Trương Nhữ Lâm cười nói:
- Con tính toán hay lắm, văn bát cổ của Vương Quý Trọng đương nhiên là tuyệt diệu, chỉ có điều sao con lại bỏ gân tìm xa, Khải Đông tiên sinh của Đại Thiện từ không phải gần đây sao, chế nghệ của Khải Đông bắc nhã thuần khiết, thích hợp để nôi theo hơn.
Trương Nhữ Lâm cố ý hỏi đến chuyện của Trương Nguyên và Khải Đông tiên sinh, để xem Trương Nguyên giải thích thế nào về việc bị Lưu Tông Chu từ chối nhập môn.
Trương Nguyên liên kể lại chuyện bái sư ở Đại Thiên tụ, lại nói:
- Khải Đông tiên sinh muốn con thua Diêu Phục, lần này đánh cược nếu không có Khải Đông tiên sinh thúc đẩy, cũng không đánh cược được, cho nên Khải Đông tiên sinh tuyệt đối sẽ không đồng ý dạy tộc tôn bát cổ đâu ạ.
Trương Nhữ Lâm cười:
- Hóa ra là như vậy.
Cười lạnh rồi nhìn tộc tôn, có thể được Lưu Tông Chu nhận định là hạt giống sách vở chắc chắn cháu là người không tầm thường, trưởng tôn Trương Đại và tiểu thân đông Kỳ gia của ông ta, chưa từng được Lưu Tông Chu khen ngợi như vậy, Đông Trương sắp có người đại tài xuất hiện rồi, đây cũng là may mắn của Trương Thị Sơn Âm.
Lúc này có một tên nô tài tới hỏi đại lão gia khi nào dùng cơm được ạ? Trương Nhữ Lâm liền nói:
- Trương Nguyên con cũng chưa dùng cơm phải không, con đi cùng Thúc tổ đi dùng bữa nhé.
Trương Nhữ Lâm có tới hơn mười người cháu ruột, có thể được dùng bữa với ông duy chỉ có mình trưởng tôn Trương Đại, người hầu của Bắc viện thấy Trương Nguyên của Đông Trường được sủng ái như vậy, ai cũng thầm cảm thấy lạ.