Chương 56: Lớn lên trong phút chốc. Bốn gia nhân trong các lập tức đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt là một công tử trẻ tuổi và một tiểu hê nô bên cạnh. Bà vú già đang dỗ dành Cảnh Huy tiểu thư lên tiếng:
- Vị công tử này tới đây là có chuyện gì vậy?
Trương Nguyên cười nói:
- Ta đang dạo chơi trong vườn thì trông thấy hồ nước này, thấy phong cảnh trên hồ đẹp quá liền tới xem, đã làm phiền các vị rôi. Ta sẽ xuống ngay đây.
Bốn bà vú già đưa mắt nhìn nhau. Vị Cảnh Lan tiểu thư tầm 10 tuổi kia cũng đang nhìn Trương Nguyên, chỉ có Cảnh Huy tiểu thư khoản 6 7 tuổi kia vẫn còn đang thút tha thút thít. Hàng lông mi dài khẽ động đậy, một hàng nước mắt lăn dài trên má.
Một vú già hỏi:
- Công tử nhà họ Trương phải không ạ?
Trương Nguyên gật đầu nói: - Phải. Ta họ Trương, Trương Nguyên Trương Giới Tử. Cậu muốn ngầm nhắc nhở mình không phải là Trương Ngọc Trương Yến khách. Bà vú nuôi nheo mắt tỏ ý cười, niềm nở nói:
- Trương công tử cử lên các ngắm cảnh đi, đừng ngại, hai vị tiểu thư nhà ta còn nhỏ mà.
Lại thêm vào một câu: Chúng ta cũng là đang dạo chơi ấy mà.
Trương Nguyên nói:
- Đa tạ.
Rồi lên lầu các hướng tầm mắt về bốn phía. Từ đây có thể quan sát toàn bộ Thương Đào viên, ngắm cảnh thu khi mặt trời chiếu xuống, ngắm từng dãy núi trùng trùng điệp điệp, rừng cây rậm rạp. Ủa, mảng lớn màu xanh trắng gần phía Đông hồ kia là gì thế ?
Trương Nguyên lai Vũ Lăng lấy kính ra. Đeo kính vào tuy rằng nhìn rõ hơn nhiều nhưng dù sao cũng không phải kính viễn vọng nên không thể nhận rõ đó là hoa gì, có lẽ là hoa ngọc trâm. Một dãy ngọc trâm rộng lớn, chắc không dưới mười mẫu, lát nữa phải qua đó ngắm kĩ mới được.
Lúc Trương Nguyên đang đứng trên các ngắm cảnh, bốn người vú già xúm lại quan sát Trương Nguyên, họ bàn luận gì đó sôi nổi lắm, đến nỗi quên mất cả dỗ dành Cảnh Huy tiểu thư đang khóc như mưa kia.
Tiểu hề nô Vũ Lăng vốn nhiều lời, thấy hai cô bé đang chơi cờ vây, cô nhỏ hơn thua cờ nên đang khóc ăn vạ, coi bộ hết sức đáng thương, bèn lên tiếng:
- Thiếu gia nhà ta cũng biết chơi cờ đó, còn có thể bịt mắt chơi cơ, mà lợi hại lắm nhé. Đúng vậy không thiếu gia? Cảnh Huy tiểu thư đang khóc nức nở, nghe vậy liền bắt đầu chú ý, hỏi:
- Bịt mắt chơi cờ u? Là sao vậy?
Giọng nói của vị tiểu thư nhỏ tuổi nghe trong trẻo như nước trong hồ vậy.
Vũ Lăng nói:
- Chơi cờ bịt mắt nghĩa là phải che mắt vào để chơi ấy. Cờ vua, cờ vây, cờ nào Thiếu gia nhà ta cũng được
het.
- Nói dối! Cảnh Lan tiểu thư không chút khách khi lên tiếng: - Bịt mắt rồi thì còn chơi làm sao, quân cờ còn không thấy thì đặt bùa à? Vừa nói tiểu cô nương này còn khinh miệt nhìn Vũ Lăng một cái, ánh mắt đảo qua Trương Nguyên rồi cũng nhìn Trương Nguyên bằng vẻ khinh miệt luôn.
Cảnh Lan, Cảnh Huy hai vị tiểu thư này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng trong khuôn mặt đã rất xinh đẹp, làm cho người ta không thể không muốn tỏ vẻ một chút trước mặt hai cô.
Huống hồ giờ lại còn bị người ta khinh thường nhìn một cái, Vũ Lăng cảm thấy có chút khó thở, quay sang nói với Trương Nguyên:
- Thiếu gia, cậu xem, họ không tin cậu có thể bịt mắt chơi cờ kia. Trương Nguyên bật cười, Tiểu Vũ dù sao vẫn là một đứa trẻ nên vẫn có cái tính thích khoe khoang của trẻ con. Cậu nói:
- Không tin thì không tin, lẽ nào cứ phải bắt người ta tin mới được à? Được rồi, chúng ta đi xuống thôi. Vũ Lăng vẫn không phục, " Hừ " một tiếng, nói: - Là thiếu gia nhà ta không muốn khoe tài mà thôi. Cảnh Lan tiểu thư kêu lên: - Lừa đảo!Còn dám nói là "không muốn khoe tài”, nực cười, đúng là nực cười.
Nói rồi nàng ta cười ha ha, xem bộ dạng thích chí lắm.
Vũ Lăng đỏ mặt kêu lên:
- Thiếu gia.... Trương Nguyên trừng mắt nhìn Vũ Lăng một cái, gật đầu chào mấy vú già và hai vị tiểu thu, nói: - Đã làm phiền các vị rồi. Lúc quay người rời khỏi các, chợt cậu nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cảnh Huy tiểu thư vang lên: - Trương công tử ca ca, cờ bịt mắt kia chơi thế nào vậy? Trương Nguyên dùng bước, quay đầu lại, chỉ thấy vú già kia nắm tay Cảnh Huy tiểu thư tới bên lầu các. Bà ta niềm nở nói:
- Trương công tử ở đây ngắm cảnh thêm lúc nữa đi, có gì ngại đầu, nhân tiện dạy tiểu thư nhà chúng tôi chơi cờ cũng được mà.
Tiểu cô nương Cảnh Huy bảy tuổi nhìn Trương Nguyên, ánh mắt ngây thơ nhu cầu khẩn, hai con người tròn vo sáng trong như hai viên dạ minh châu, hàng lông mi dài cong vút, đôi má hồng nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn. Hai bím tóc được thắt bằng đôi cặp nơ xinh xắn, chiếc áo màu hoa tím nổi bật cùng đôi hài dưới chân vô cùng dễ thương, tất cả những thứ này đều tôn lên vẻ đẹp đáng yêu của cô.
Trương Nguyên nói:
- Được, vậy chơi một vấn nhé. Hai tiểu thư đây, ai sẽ đấu với ta đây?
Cảnh Huy nói: - Huynh chơi với tỷ tỷ ta đi, đánh bại tỷ ấy báo thù cho ta.
Vừa nói nàng ta vừa chạm tay thành nắm đấm ra vẻ quyết tâm.
Cảnh Lan nhìn Trương Nguyên nói:
- Chơi thì chơi, ta nào có sợ chi?!
Trương Nguyên không kìm nổi bật cười, tiểu cô nương này nói chuyện thật thú vị, lại còn thích nói theo kiểu hoa mĩ cơ. Bước tới bàn cờ, sắp xếp nhanh vị trí các quân cờ, cậu nói:
- Ai đi trước đây?
Cảnh Lan nói:
- Đương nhiên là người rồi, người chơi giúp Tiểu Huy, Tiểu Huy đầu cờ cùng ta, trước nay ta đều chấp nó đi trước cả.
Trương Nguyên cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, ngồi ngay ngắn lại rồi bắt đầu đặt quân. Cảnh Lan hất một lọn tóc trên trán, nói: - Trương công tử mắt mở to như vậy, đâu có phải là bịt mắt chơi cờ? Tiểu cô nương này thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Trương Nguyên mỉm cười nói: - Ván này cô thắng ta, ta mới cho cô xem có bịt mắt là như thế nào.
Lúc Trương Nguyên bắt đầu chơi cờ, cô bé Cảnh Huy thân cao chua tới ba thước đứng bên cạnh cậu dõi theo từng nước cờ của cậu. Tiểu cô nương này nhìn nét mặt của chị, nêu chị cau mày thì cô sẽ rất đắc ý. Số lần chị gái cay mày càng lúc càng nhiều, cô thì lại càng lúc càng cảm thấy vui mừng. Trương Nguyên mỉm cười với cô, cô cũng vui vẻ cười lại, nhỏ giọng nói:
- Trương công tử ca ca chơi cờ quá siêu!
Cảnh Lan bị Trương Nguyên bao vây không chùa cho một lối thoát nào, lại thấy em gái khen Trương Nguyên như vậy thì vô cùng khó chịu, trong lúc cuống quít, cô chỉ biết " Hừ " một tiếng cho bỏ túc:
- Muội thì biết cái gì?
- Ta biết ngay là tỷ tỷ sẽ thua mà.
Cảnh Huy cười đắc ý.
Kỳ thật tiểu cô nương Cảnh Lan chơi cũng không tệ, trình độ cũng phải bằng năm, sáu phân của Trương Nguyên. Nhưng nếu không phải Trương Nguyên không mấy lần tha cho thì quân đen của cô chỉ còn lại mấy quân lẻ tẻ trên bàn cờ mà thôi.
Chưa hết ván cờ nhưng Cảnh Lan đã biết chắc mình sẽ thua, khuôn mặt nhỏ nhắn túc đến đỏ bùng cả lên:
- Không phục không phục, chơi lại, chơi lại.
Trương Nguyên không muốn chơi lại nữa, bèn an ủi:
- Cờ lực của Cảnh tiểu thư cũng tốt lắm, nếu chăm chỉ luyện tập thêm một thời gian nữa thì ta chắc chắn không phải đối thủ của cô rồi. Giờ ta còn có việc, tạm biệt.
Cảnh Lan mặt đỏ bừng, tuy rằng không cam tâm nhưng không thể giữ Trương Nguyên lại được, nói:
- Ngươi cũng chẳng phải giỏi giang lắm đâu, ngươi chắc chắn đánh không lại cô cô của ta. Tiểu cô nương chơi không lại Trương Nguyên bèn mang cả cô cô ra nói. Trương Nguyên không muốn lôi thôi nhiều lời, bèn nói: - Phải phải, chắc chắn vậy rồi. Rồi vẫy vẫy tay chào từ biệt Cảnh Huy đáng yêu, nói: - Ta đi đây. Tiểu cô nương này ngây thơ hỏi: - Trương công tử ca ca, Cảnh tiểu thư mà huynh nói là ai vậy? Cảnh Huy nhắc tới như vậy, Cảnh Lan cũng như bừng tỉnh, nói: - Hắn tưởng tỷ muội chúng ta họ Cảnh, ban nãy Lương ma ma không phải đã gọi tên chúng ta rồi ư? Trương Nguyên " ổ " lên một tiếng nói: - Thật xin lỗi, như vậy ta có thể thỉnh giáo một chút hai vị cô nương họ gì không? Hai tiểu cô nương liếc nhau, không ai chịu nói, tiểu Cảnh Huy tủm tỉm cười. Vú già họ Lương lên tiếng: - Trương công tủ, tiểu thư nhà ta chính là họ Thương đó.
Trương Nguyên liếc mắt nhìn Vũ Lăng một cái, Vũ Lăng trợn tròn mắt há hốc mồm, nghĩ bụng, chẳng lẽ Tây Trương Tam công tử tới cầu thân với hai vị Thương thị nữ lang này sao, họ còn nhỏ quá!
Lúc rời khỏi các gỗ, Vũ Lăng hỏi thiếu gia về nỗi thắc mắc của mình. Trương Nguyên nói: - Không thể nào. Cô lớn cũng chỉ mười tuổi là cùng, cầu thân cái gì chứ, chắc là cầu thân với cô cô của họ thôi.
Vũ Lăng nói:
- Cũng không phải, nêu là cô cô thì lại quá già rồi.
Trương Nguyên cười nói:
- Nhã là một cô cô "không già” thì sao?
Vũ Lăng cũng cười, nói:
- Cùng có thể lắm. Dù sao cũng chưa trông thấy cô cô của họ mà.
Trương Nguyên nói:
-Chắc cô ấy đi gặp Tam huynh rồi.
Trong lòng cậu đã có ấn tượng khá sâu sắc với cô bé Thương Cảnh Huy kia, một cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy đúng là hiếm thấy
Tới chỗ con thuyền đang đậu, chủ tớ Trương Nguyên lại trông thấy một con thuyền bông khác đang từ từ tiến lại. Một vú già dáng vẻ khỏe mạnh lên bờ trước, buộc lại dây thừng. Theo sau là một cô gái tuổi còn trẻ, bước chân nhanh nhẹn cũng lên bờ theo. Cô gái chải tóc thành ba bủi, đầu cài trâm, quấn khăn, bộ y phục của cô này mặc có màu xanh nhạt. Đôi chân đi một đôi hài thêu hoa trông vô cùng duyên dáng.
Cô gái vừa lên bờ liên vui sướng nói:
- Thích thật, cuối cùng cũng được thoát thân.
Vừa nói cô vừa làm động tác vuơn vai, kiễng kiễng mũi chân như muốn bay lên, rồi đột nhiên phát hiện ra sự có mặt của chủ tử Trương Nguyên thì giật mình kinh hãi, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Trương Nguyên cũng giật mình, cô gái trước mắt giống y như Thương Cảnh Huy lúc trưởng thành vậy.